Giang Nghĩa và Tôn Tại Ngôn đang bàn bạc về việc cứu đứa trẻ nhưng đối phương lại tìm đến cửa trước một bước.
Thân Lâm đã xúi giục một người phụ nữ tìm tới nơi.
Người này giống như bà ngoại sói, cũng là một người tàn nhẫn. Đây là một người phụ nữ độc ác mà không một ai muốn trêu chọc – Độc Hoa Khuê.
Ngụy Viên, người phụ trách công ty con của Giang Sơn Ấn, đang thảo luận và tính toán kế hoạch tương lai cho công ty cùng với một vài người quản lý thì lễ tân đột nhiên tới cửa rồi nói: “Tổng giám đốc Ngụy, bên ngoài có người tới thu tiền thuê mặt bằng.
Ngụy Viên nhíu mày: “Thu tiền thuê mặt bằng? Không phải mỗi tháng đều khấu trừ cố định trong thẻ sao?”
Sắc mặt của nhân viên lễ tân trở nên khó coi rồi nói: “Không phải như cô nghĩ đâu. Mà... người đến đây là Độc Hoa Khuê”
Khi nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt của Ngụy Viên lập tức thay đổi.
Có người tò mò hỏi: “Độc Hoa Khuê là ai?”
Ngụy Viên đáp: “Đó là chị đại đứng đầu băng xã hội đen của khu này, có thế lực rất mạnh. Về cơ bản, các cửa hàng trong khu vực này đều phải “nộp tiền thuê mặt bằng” cho cô ta. Thực ra bọn họ chỉ muốn ra sức mọi tiền trong tay chúng ta thôi, nếu không nộp tiền thì sẽ phá đám và đánh đập để gây sự, có gọi cảnh sát cũng vô ích. Trước kia, khi cửa hàng của chúng ta còn nhỏ thì mỗi tháng đều bị cô ta bóc lột. Tôi tưởng rằng sau khi cửa hàng lớn mạnh thì cô ta sẽ không dám đến nữa, không ngờ...
Ngụy Viên đứng lên: “Tôi ra ngoài xem thử.
Ngụy Viên bước vào phòng khách thì nhìn thấy Độc Hoa Khuê đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sô pha và nghịch di động.
Cô ta cố nặn ra một nụ cười, bước tới trước rồi hỏi: “Chị Hoa Khuê, hôm nay cơn gió nào đã đưa chị đến đây vậy?”
Độc Hoa Khuê ngẩng đầu lên rồi nói bằng giọng điệu kỳ quái: “Chao ôi! Người này một khi bay lên cao là quên bạn bè cũ luôn. Tôi nói này Ngụy Viên, bây giờ cô nở mày nở mặt rồi. Cô đã trở thành người phụ trách công ty con của Giang Sơn Ấn rồi. Chậc chậc, kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ?”
Ngụy Viên trả lời: “Em vừa gia nhập Giang Sơn Ấn không bao lâu nên vẫn chưa có lợi nhuận chính thức, kiếm được tiền ở đâu ra chứ?”
“Ha ha, cô đừng khiêm tốn.
Lúc này, Độc Hoa Khuê lấy một cuốn sổ nhỏ màu xanh lam rồi mở ra, vừa nói vừa viết gì đó: “Ngụy Viên, hình như Giang Sơn Ấn của các cô vẫn chưa nộp tiền thuê mặt bằng trong hai tháng phải không?”
Đến rồi! Ngang ngược cướp tiền!
Ngụy Viên cắn răng nói: “Chị Hoa Khuê, hình như mặt tiền của cửa hàng này không phải của chị đúng không? Chị dựa vào đâu mà muốn thu tiền thuê mặt bằng của em?”
"Ò?"
Sắc mặt của Độc Hoa Khuê lập tức trở nên lạnh lùng.
Cô ta đặt cuốn sổ nhỏ màu lam xuống rồi ngẩng đầu nhìn Ngụy Viên chằm chằm. Mặc dù cô ta không nói lời nào nhưng Ngụy Viên lại sợ hãi tới mức cả người rét run, không kiềm chế được nên lùi về phía sau một bước.
Độc Hoa Khuê hỏi: “Ngụy Viên, cô đã quên người quản lý khu vực này là ai sao?”
Sao Ngụy Viên có thể quên?
Chỉ là... Cô ta không cam lòng thôi!
Độc Hoa Khuê nói tiếp: “Cô cho rằng ôm đùi của Giang Sơn Ấn là có thể làm gì tùy thích à? Ha ha, tôi nói cho cô biết, nằm mơ đi!”
“Bất kể cô nhảy như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi năm ngón tay như núi của tôi đâu.
“Giang Sơn Ấn có lớn mạnh cỡ nào thì cũng là “phép vua thua lệ làng”. Trong khu vực này, đừng nói là Giang Sơn Ấn, ngay cả nhà nước tôi cũng đâu để vào mắt chứ?”
Độc Hoa Khuê giơ chân lên rồi bắt chéo lại: “Ngụy Viên, cô muốn thử thủ đoạn của tôi à?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!