Ở bên kia.
Hầu Quang Vinh đi theo Giang Nghĩa lên lầu đến phòng VIP vàng, Hầu Quang Vinh sững sờ khi cánh cửa vừa được mở ra, đây nào phải khách sạn chứ, đây quả thật là một cung điện mà.
Ngọc ngà lấp lánh, nguy nga lộng lẫy.
Quả thật giống hệt như cung điện của các vương công quý tộc, giàu có đến mức khiến Hầu Quang Vinh ngại không dám nhấc chân bước vào.
Giang Nghĩa hỏi: "Sao lại không vào?"
Hầu Quang Vinh khoát khoát tay: "Bỏ đi, tôi vẫn không nên vào thì hơn, một người nhà nông nghèo như tôi sao có tư cách bước vào nơi cao quý như vậy? Lỡ làm bẩn sàn nhà sẽ không hay đâu"
Loại mặc cảm tự ti này in sâu vào tận xương tủy khiến Hầu Quang Vinh ngại không dám bước vào.
Giang Nghĩa mỉm cười.
Anh không xét phải trái đúng sai, dứt khoát nắm lấy ống tay áo của Hầu Quang Vinh rồi kéo anh ta vào phòng VIP vàng.
Hầu Quang Vinh cảm thấy như thể đã qua mấy đời.
Anh ta bước vào bên trong, cảm thấy mỗi bước đi đều rất hạnh phúc, cảm thấy cuộc sống đã đạt đến đỉnh cao, thật nhiều màu sắc và bắt mắt. "Mời hai vị ngồi."
Giang Nghĩa ngồi xuống với Hầu Quang Vinh, Mạnh Nhất đích thân sắp xếp các món ăn, lần lượt một trăm lẻ tám món ăn được bưng lên từng món một.
Đôi mắt Hầu Quang Vinh thẳng tắp.
Bình thường ở nhà anh ta chỉ ăn một món, nếu ngày nào đó ăn được hai món nghĩa là đến ngày lễ, ăn ba món thì phải đợi đến sinh nhật hoặc Tết Nguyên Đán.
Cả đời này anh ta cũng chưa bao giờ ăn một bữa ăn một trăm lẻ tám món như vậy, không đúng, anh ta thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Hai từ thôi: xa xỉ!
"Giang Nghĩa, như vậy có được không? Chúng ta chỉ có hai người nên căn bản không thể ăn hết, không phải quá xa hoa lãng phí rồi sao?" "Không sao, nếu ăn không hết thì khách sạn có biện pháp xử lý, sẽ không lãng phí đâu, cậu cứ việc ăn, không cần suy nghĩ đến những cái khác.
Hầu Quang Vinh cũng không thèm màng đến nữa, anh ta bắt đầu ăn từng miếng lớn.
Để “tối đa hóa lợi ích”, anh ta không đụng đến một miếng rau hay một hạt cơm nào mà chỉ ăn những loại thịt kia.
Anh ta cũng không ăn thịt gà thịt vịt mà chỉ chuyên ăn thịt đắt tiền.
Cá nóc, yến sào, hải sâm, bào ngư.
Hễ cái gì đắt tiền là ăn cái đó, nhai từng ngụm từng ngụm lớn, Giang Nghĩa suýt chút nữa đã cười thành tiếng khi thấy bộ dạng ăn uống xấu xí như vậy của anh
ta.
Sau khi xem Hầu Quang Vinh ăn một lúc, Giang Nghĩa quay sang nhìn Mạnh Nhất hỏi anh ta mục đích thực sự khi anh đến đây hôm nay.
"Tề Dương - con cá sấu lớn trong ngành xe hơi đã từng ăn ở chỗ của anh chưa?"
"Đã từng ăn qua, ông chủ Tề thường xuyên đến đây.
"Ừ" Giang Nghĩa lấy ra một tờ thực đơn và nói: "Ông chủ Tề đã ăn tối ở chỗ này của anh vào khoảng mười tháng trước, đây là thực đơn. Sau khi ăn xong bữa ăn này, ông ta mắc phải một căn bệnh rất hiếm gặp"
Lời này tuy không trọn vẹn, nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng.
Sắc mặt Mạnh Nhất tái nhợt: "Chủ tịch Giang, bệnh của ông chủ Tề không liên quan gì đến khách sạn của chúng tôi cả"
"Thật sự không có sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!