Những người thôn dân này, anh một câu tôi một câu, coi Giang Nghĩa như một trò đùa ngay tại chỗ.
Không khí ở nơi này càng lúc càng được đẩy lên cao trào.
Hầu Quang Vinh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, ôi chao, chúng ta không có tiền thì giả vờ sợ sệt đàng hoàng không phải xong rồi sao? Coi cậu đi Giang Nghĩa, cậu cứ khăng khăng muốn phô trương, lúc này làm màu thất bại ngược lại còn bị quật rồi đó?
Thật là mất mặt mà.
Giang Nghĩa cười khổ lắc lắc đầu, sao chỉ muốn ăn một bữa cơm mà lại khó khăn đến vậy?
Anh lại nói với người phục vụ: "Tôi nhớ chủ khách sạn các anh ở đây là Mạnh Nhất đúng không? Anh gọi anh ta ra đây đi"
Phục vụ bật cười.
Anh tính làm gì vậy? Ông chủ của khách sạn Hằng Dự là người mà anh nói muốn gặp là gặp sao?
Anh ta khinh thường nói: "Xin lỗi, ông chủ của chúng tôi không có ở đây."
Không có ở đây?
Rõ ràng là một cái cớ.
Tiếng cười trong căn phòng càng lúc càng dữ dội, hơn nữa còn cười đến mức gần như không thở nổi, bọn họ chưa từng thấy kẻ nào ngốc như Giang Nghĩa, rõ ràng không còn tiền mà còn khăng khăng giả vờ, giả vờ thất bại lần một rồi còn giả vờ thất bại thêm lần hai lần ba nữa.
Thật là cực kỳ thú vị.
Giang Nghĩa không còn cách nào khác chỉ đành lấy điện thoại di động ra gọi cho Bảo Bình.
"Chỉ huy?"
"Bảo Bình, bây giờ tôi đang ngồi ở phòng VIP đồng của khách sạn Hằng Dự, cậu bảo Mạnh Nhất xuống dưới một chuyến, tôi có chuyện tìm anh ta"
"Vâng."
Sau khi Giang Nghĩa cúp điện thoại, anh kiên nhẫn chờ đợi, không nói lời nào.
Người phục vụ vẫn đứng một bên châm chọc nói: "Thưa anh, tôi thấy có lẽ anh uống nhiều quá rồi, không bằng ra ngoài cho tỉnh rượu chút đi?”
Hoa khôi thôn cười nói: "Không phải anh ta uống nhiều rượu mà là đã ăn nhiều thuốc nổ quá! Lại còn gọi điện bảo ông chủ Mạnh Nhất đến gặp anh ta nữa cơ, anh ta là thứ ất ơ gì chứ? Cười ná thở"
Lưu Hàn cười đến không thở nổi, xua tay nói: "Giang Nghĩa ơi, anh thật đúng là... Tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh mới tốt đây. Chết vì sĩ diện thì chỉ khổ thôi, hết thuốc chữa, thật là hết thuốc chữa mà!"
Giữa sự khinh miệt của người phục vụ, sự chế giễu của thôn dân và tiếng thở dài của Hầu Quang Vinh, một loạt tiếng bước chân vội vã truyền đến.
Người phục vụ bâng quơ nhìn thoáng qua.
Anh ta chỉ mới liếc mắt thoáng qua đã bị dọa đến mức nụ cười trên mặt đông cứng lại, anh ta không nhịn được kêu lên: "Chào ông chủ!"
Người đến chính là Mạnh Nhất.
Sau khi nghe câu "chào ông chủ" của người phục vụ, tiếng cười của cả căn phòng VIP ngưng bặt.
Mọi người không thể tin nhìn người đàn ông đang chạy đến, đó là Mạnh Nhất ông chủ khách sạn Hằng Dự, hầu hết những người bình thường còn không đủ tư cách nhìn thấy anh ta.
Mà Mạnh Nhất của lúc này đang luống cuống vội vã chạy đến với vẻ mặt căng thẳng.
Điều này?
Mọi người chưa kịp phản ứng, Mạnh Nhất đã chạy đến trước mặt Giang Nghĩa, khách khí cúi đầu chào: "Xin chào chủ tịch Giang!"
Chủ tịch... Giang?
Nụ cười trên mặt mọi người thoắt cái đã đông cứng lại.
Phải biết rằng Mạnh Nhất có thể được coi là một nhân vật tầm cỡ, nhưng một nhân vật tầm cỡ như vậy lại kính trọng Giang Nghĩa như thế?
Không chỉ kính trọng, mà còn sợ hãi.