"Tìm Giang Nghĩa để chữa bệnh?" Thân Hào vui vẻ phì cười: "Ông ta tưởng Giang Nghĩa là ai? Đại La Kim Tiên à?"
"Đúng vậy, anh thừa nhận y thuật của Giang Nghĩa khá xuất sắc. Trước đây, do anh xem thường y thuật của anh ta mới dẫn đến việc Giang Nghĩa và Nguyễn Bình Phàm liên minh"
"Nhưng vấn đề hiện tại đã khác."
"Dù Giang Nghĩa có giỏi giang hơn nữa cũng không thể chữa được căn bệnh của Tề Dương. Không có nhóm hàng kia, chẳng một ai chữa khỏi được. Hơn nữa, đừng nói là không có hàng, dù có hàng trong tay, nó cũng chỉ ngăn chặn bệnh tình thôi. Nếu muốn chữa khỏi tận gốc, đúng là câu chuyện viển vông"
Nếu chữa dễ dàng như vậy thì tập đoàn Hoa Thượng không thể chỉ trong mười tháng ngắn ngủi đã hoàn toàn xâm chiếm quận Giang Nam.
Thân Liệt nói: "Điều đó anh biết em biết, nhưng Tề Dương không biết. Hơn nữa cho dù ông ta biết thì đối với một kẻ hấp hối sắp xuống lỗ vẫn sẽ ôm ảo tưởng không thực tế, mong rằng một phần mười nghìn khả năng sẽ chữa khỏi?"
Thân Liệt khựng lại một chút rồi nói tiếp: "Có lẽ bây giờ Tề Dương đã quá tuyệt vọng rồi. Hiện tại tình trạng ông ta không cách nào chữa được, thậm chí muốn kéo anh em chúng ta chịu tội theo!"
"Cho nên, chúng ta phải ra tay trước khi ông ta hành động! Hơn nữa, cố hết sức tạo một sự cố ngoài ý muốn, tránh người khác cảm thấy sợ hãi"
Nghe thế, Thân Hào cười ha hả: "Nên làm vậy từ sớm! Anh cả cứ yên tâm, ngay bây giờ em sẽ tìm người giết tên khốn kiếp kia"
Nói đoạn, Thân Hào quay người đi, dáng vẻ phấn chấn cực độ. Gần đây anh ta gặp rất nhiều khó khăn, vốn muốn tìm người để trút giận một chút, giờ thì hay rồi, Tề Dương tự dâng mình đến cửa.
Chỉ cần khiến ông ta gặp sự cố ngoài ý muốn, để cái chết của Tề Dương không kỳ lạ, quá dễ!
Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, Thân Hào lập tức gọi điện cho quản gia: "Giúp tôi giết một người, Tề Dương. Nhớ phải ngụy trang thành tai nạn, khi những người khác hỏi chúng ta cũng dễ viện cớ, tránh tạo khủng hoảng trên diện rộng."
Quản gia lên tiếng đồng ý: "Không thành vấn đề"
Sắc trời càng tối.
Tề Dương đón xe về nhà, khi xe chạy được nửa đường thì bị chặn lại.
Cả con đường đông nghịt, chật như nêm cối, xe đứng tại chỗ nửa tiếng, không dịch nổi nửa bước, chẳng biết có bao nhiêu chiếc xe chắn ở trên đường, không cách nào di chuyển được.
"Xảy ra chuyện gì? Mau xuống xe xem" Tề Dương vốn phiền muộn nay lại càng khó chịu hơn.
Tài xế mở cửa xe rồi chạy đến phía trước xem rõ ngọn ngành, anh ta nhanh chóng chạy về, nói: "Phía trước có tai nạn xe cộ, hai mươi chiếc xe đâm vào nhau, cả tuyến đường đều bị tê liệt, không biết bao giờ mới lưu thông được"
Tề Dương cực kỳ bứt rứt.
Ông ta nhìn về phía sau, phát hiện sau xe mình là một hàng dài ô tô, muốn đi chỗ khác cũng không được.
Tiến không được, lùi không xong, giống như bị kẹp giữa miếng sandwich, khó chịu lắm.
Theo tiến độ này, chỉ sợ dù có mất năm, sáu tiếng cũng chưa về đến nhà.
Làm sao đây?
Tề Dương bực bội đập mạnh tay vào chỗ tựa lưng, hận không thể tìm vài người đánh nhau, so tài cao thấp.
Tài xế xe cũng xấu hổ, anh ta quay đầu nhìn sang bên cạnh, đề nghị: "Ông Tề, hiện giờ ùn tắc nghiêm trọng như thế, không bằng ông đi tàu điện ngầm đi? Trực
tiếp vào trạm số năm, sau đó lên tàu, không đến nửa giờ đã về đến nhà"
Đó cũng là một cách.
Vai vế tầm cỡ Tề Dương vốn không bao giờ ngồi tàu điện ngầm, nhưng hiện giờ, tính mạng ông ta chỉ còn không đến ba ngày, đâu thể cứ lãng phí thời gian vì kẹt xe chứ?
Triển!
Tề Dương đẩy cửa xe, trực tiếp băng qua đường, đi về lối vào ga tàu điện ngầm.
Nhìn Tề Dương đi vào lối ga tàu điện ngầm, tài xế để lộ chút biểu cảm rất đáng nghiền ngẫm, dường như cười thầm, lại như đang nhìn một người chết.
Ánh mắt đó khiến người khác sợ hãi.
Đi qua cầu thang dài, Tề Dương mua vé tàu, áp vào máy, sau đó tìm ga số hai.
Lúc này, trong ga tàu không có nhiều người, khác với tình cảnh xe cộ đông nghẹt bên ngoài, ga tàu ngầm rất trống trải. Tề Dương đi thẳng đến ga số hai, đứng trên bệ cạnh tàu điện ngầm.
Do ga số hai xây từ khá lâu, lúc đó trình độ kỹ thuật chưa cao, lúc xây dựng đường sắt chắc chắn có chỗ còn thiếu sót.
Chỉ có tuyến đường sắt này không có cửa an toàn.
Thật ra vẫn có, chỉ là một ký hiệu màu vàng được vẽ lên sàn, cách toa tàu khoảng một mét.
Tề Dương phiền muộn, ông ta chưa bao giờ đi tàu nên không muốn đợi chờ ở ga tàu điện ngầm số hai chút nào, thỉnh thoảng cứ rướn nhìn ra xa.
Càng nhìn càng đi vượt ra, càng dễ rơi vào cạm bẫy.
Tề Dương hoàn toàn bỏ qua ký hiệu màu vàng một mét trên đất, bước chân càng tới gần.
"Sao mãi vẫn chưa đến? Tàu ngầm cũng bị kẹt xe à?" Tề Dương không nhịn nổi lẩm bẩm.
Dứt lời, ông ta nghe thấy tiếng u u liên tiếp, tàu điện ngầm ga số hai sắp sửa đến nơi, thời điểm này, tất cả mọi người đều biết phải lùi về sau vạch an toàn, kiên nhẫn chờ.
Nhưng Tề Dương thì không.
Ông ta nhìn đăm đăm, hoàn toàn không nhúc nhích, mãi đến khi thấy tàu điện ngầm đến rất gần mới bắt đầu lùi về phía sau.
Mặc dù khoảng cách không an toàn nhưng cũng phù hợp với quy định, thực tế, dưới tình huống bình thường sẽ không có sự cố nào xảy ra.
Nhưng hôm nay không bình thường.
Trong lúc Tề Dương lùi về sau, cặp tình nhân phía sau đột nhiên cãi vã, thậm chí động tay động chân.
Chàng trai trực tiếp tát cô gái một cái.
Cô gái nóng nảy xô bả vai chàng trai, đẩy anh ta về phía đường sắt, miệng còn la to: "Anh đi chết đi!"
Chàng trai đó trùng hợp đụng vào người Tề Dương.
Cặp tình nhân xếp hàng phía sau Tề Dương, cái đẩy đó cách sơn đả ngưu* khiến chàng trai đụng phải người Tề Dương, ông ta lảo đảo dọc theo hướng tuyến tàu đi đến.
*"Cách sơn đả ngưu” (nghĩa gốc là cách một quả núi vẫn có thể đánh chết được trâu) là một môn công phu khí công thượng hạng, được hiểu nôm na là đánh được vào một vật này gián tiếp thông qua một vật khác mà không làm vật được thông qua bị hư hại, tổn thương.
Ban nãy Tề Dương đã đứng rất gần rồi, không đến một mét.
Lúc này còn bị va vào một phát, thế là ông ta chúi người về phía trước, bước chân hụt, cả người rơi xuống trước đầu tàu điện ngầm.
Râm!
Tề Dương hoàn toàn ngã xuống đường sắt, đau đến mức không bò dậy nổi.
Ngay lập tức tất cả mọi người luống cuống.
Đặc biệt là cặp tình nhân nhỏ tuổi, họ vội vàng đến gần muốn cứu người, những quần chúng khác cũng xông đến giúp một tay.
Nhưng nào có dễ như vậy?
Tàu điện ngầm nhanh chóng chạy đến.
Lúc này, muốn dừng tàu cũng không được, quán tính lớn khiến con tàu xoẹt qua trước mặt mọi người.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì tàu đã lái qua.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!