Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chiến Thần Tu La - Giang Nghĩa

 

Tề Dương kính cẩn đứng chờ ở đại sảnh, tựa như học sinh chờ giáo viên chủ nhiệm lớp đến, nào có phong thái của một ông trùm ngành công nghiệp ô tô. 

Không lâu sau, Giang Nghĩa đi ra. 

Một thoáng khi hai người đối diện nhau, họ biết đối phương chắc chắn không phải kẻ tầm thường. 

Mỗi ông trùm đều có một loại khí chất rất đặc biệt, hơn nữa khi những người thông minh gặp nhau, chỉ cần một ánh nhìn, họ có thể xác định được điểm mạnh của đối phương. 

Trước đây, Tề Dương lo Giang Nghĩa chỉ có tiếng không có miếng, nhưng khi nhìn thẳng vào nhau, ông ta có lòng tin với Giang Nghĩa hơn nhiều. 

Tề Dương khom người, nói bằng giọng điệu cực kỳ nhún nhường: "Chào bác sĩ Giang, nghe nói y thuật của cậu hơn người, có thể cứu người chết sống dậy. Hôm nay tôi đặc biệt tới gặp cậu, hy vọng bác sĩ Giang có thể ra tay cứu giúp, để tôi giữ được tính mạng này" 

Thái độ ông ta có vẻ rất chân thành. 

Giang Nghĩa thuộc kiểu người ăn mềm không ăn cứng, nếu ông ta đối xử với anh một cách khách sáo và khiêm tốn đến vậy thì không lý nào Giang Nghĩa lại thấy chết không cứu. 

Thật ra, nhìn tình trạng của Tề Dương hiện tại, tinh thần sáng láng, căn bản chẳng đi đôi với từ chết. 

Tề Dương nhìn quanh một chút rồi nói nhỏ: "Bác sĩ Giang, tôi không hề nói dối cậu. Căn bệnh của tôi rất đặc biệt, tôi muốn tìm chỗ nào đó không người rồi sẽ từ từ nói tường tận cho cậu nghe. 

"Được" 

Giang Nghĩa dẫn Tề Dương và một gian phòng đơn rộng rãi, đây là phòng chuyên dụng để đón tiếp những bệnh nhân mắc những căn bệnh đặc thù, không tiện nói cho người khác biết, ví dụ như yêu cầu phá thai gì gì đó. 

"Ở đây không có ai, hiệu quả cách âm cũng khá tốt, ông có thể nói tình trạng bệnh cho tôi nghe rồi. 

Tề Dương nhìn xung quanh, xác nhận ở đây an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cởi quần áo, để lộ làn da bên trong nổi những đốm vằn thâm đen. 

Ghê tởm, đáng sợ. 

Cứ như ông ta bị nguyền rủa, vằn đen trải rộng toàn thân, trông như con mắt của ác ma. 

Giang Nghĩa kinh ngạc nhìn những vằn đen này. Từ trước đến giờ anh chưa từng thấy tình trạng này, thậm chí chưa từng nghe nói đến. 

Những thứ này là gì? 

Anh hỏi Tề Dương: "Ông phát hiện vết vằn trên cơ thể từ bao giờ?" 

"Khoảng mười tháng trước. Một hôm tôi đi làm về, lúc tắm rửa thì phát hiện những đốm vằn này. Lúc đầu chúng rất bé, về sau càng to hơn, lan ra chẳng chịt toàn thân. Tôi về nhà cũng không dám để vợ nhìn thấy, lo bà ấy bị dọa sợ" 

Giang Nghĩa lại hỏi: "Ông biết thứ này tới từ đâu không?" 

"Không biết, lúc trước vẫn bình thường, sau đó có một tối, tôi tham gia tiệc rượu xã giao, uống xong về nhà thì thấy nó xuất hiện. Ban đầu tôi còn tưởng mình bị dị ứng cồn, về sau phát hiện không phải." 

Vết vằn này hiển nhiên không do dị ứng cồn. 

Nếu dị ứng cồn cũng sẽ không xuất hiện những vết vắn màu đen, thoạt nhìn rất ghê tởm, thậm chí khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi. 

Giang Nghĩa hỏi thêm: "Ông có đau không?" 

"Đau thành từng cơn." Tề Dương chỉ vị trí trái tim: "Lúc thức dậy có đau, trái tim cực kỳ đau đớn, tưởng như có mười nghìn thanh đao đâm vào. Mỗi tuần đau một đến hai lần. Nếu còn tiếp tục như vậy, tôi lo bản thân sẽ chết vì đau đớn mất." 

Ông ta nói đúng điểm này. 

Căn cứ vào tính toán chu kỳ, ngày kia ông ta sẽ phát bệnh, lần phát tác này Tề Dương chắc chắn sẽ chết. 

Vốn dĩ hai ngày này Thân Lâm sẽ cho ông ta món hàng đó, giúp Tề Dương ngăn bệnh tình phát tác, ngờ đâu tất cả hàng đều bị Nguyễn Bình Phàm cướp hết. 

Không có thứ hàng đó, bệnh tình không được ngăn lại, thứ Tề Dương nhận được chỉ có con đường chết. 

Tề Dương nhìn Giang Nghĩa bằng đôi mắt đầy sự chân thành, ông ta nghẹn ngào: "Tôi còn vợ con, còn ba mẹ phải chăm sóc, tôi không thể chết được!" Giang Nghĩa mềm mỏng nói: "Tôi sẽ dốc sức cứu mạng ông. 

Dứt lời, Giang Nghĩa tự tay chạm vào mạch đập của Tề Dương, bắt đầu kiểm tra cẩn thận. Sau đó, anh dùng châm bạc đâm thẳng vào người Tề Dương để kiểm tra toàn bộ huyệt mạch. 

"Quái lạ. 

Giang Nghĩa cau mày, anh chưa bao giờ thấy tình trạng như thế này. 

Những vết bầm giống như những ống khói nhà máy, từng giờ từng phút tạo ra lượng khói bụi ô nhiễm lớn, gây tổn thương nặng đối với cơ thể con người. 

Nếu ví cơ thể người là một thành phố. 

Cơ thể khỏe mạnh tương đương với khung cảnh trời xanh mây trắng, không khí trong lành, chim hót líu lo, muôn hoa đua nở. Cơ thể lâm bệnh là một thành phố đầy rác thải, rách nát suy tàn. 

Vấn đề mấu chốt ở đây là cơ thể Tề Dương không nằm trong hai loại này. 

Ông ta không khỏe mạnh nhưng cũng không đến nỗi cơ thể tràn ngập virut, trong người ông ta đầy khói bụi. 

Giống như sương mù. 

Thật ra, phần nền móng của cơ thể ông ta vẫn còn nguyên vẹn, chỉ cần loại bỏ hết ống khói lớn là ngăn chặn được việc khói bụi sinh ra, khiến cơ thể ông ta khôi phục về cảnh trời xanh mây trắng. 

Các khí quan hầu như không có vấn đề gì, không bị nhiễm độc tố, đó chính là lý do tại sao nhìn từ bên ngoài không thể phát hiện cơ thể Tề Dương có vấn đề bởi cấu trúc nền móng của ông ta chẳng sao cả. 

Khó chịu, đau đớn là do ống khói lớn gây ra, nhưng không biết vằn đen đó là thứ gì. 

Muốn cứu mạng Tề Dương thì phải loại bỏ vằn đen. 

Vấn đề ở chỗ, phải loại bỏ bằng cách nào? 

Hiện tại, ngay cả vằn đen là gì Giang Nghĩa cũng không biết, hoàn toàn không biết cơ chế sinh trưởng của nó chứ đừng nói là loại bỏ hết vắn. 

Khó, đó là một vấn đề rất khó giải quyết. 

Tề Dương hỏi: "Bác sĩ Giang, tôi còn cứu được không?" 

Giang Nghĩa thành thật trả lời: "Có thể có hoặc không chữa được. Đáng ra nếu biết rõ nguyên nhân đám vằn đen sinh ra và cơ chế của chúng thì căn bệnh của ông dễ chữa trị hơn nhiều. Bằng không, tôi bó tay chịu trói. Thế này đi, cho tôi chút thời gian, sáng sớm ngày mai ông quay lại đây, tôi sẽ kiểm tra kỹ báo cáo phân tích, sau đó lập kế hoạch điều trị rõ ràng" 

Tề Dương cực kỳ xúc động. 

Ông ta nhìn Giang Nghĩa, lại nghĩ đến Thân Lâm, đúng là sự khác biệt giữa thánh nhân và cặn bã. 

Nếu không quá gấp rút, đến đường cùng, Tề Dương tuyệt đối sẽ không làm bạn với đám rác rưởi Thân Lâm kia! Nếu Giang Nghĩa có thể chữa khỏi bệnh cho Tề Dương, ông ta chắc chắn sẽ bắt tay với anh, cùng khui hết bí mật của Thân Lâm. 

Không thể để tập đoàn Hoa Thượng lũng đoạn quận Giang Nam nữa! 

Tề Dương âm thầm nghĩ biện pháp, nếu thật sự không thuốc nào cứu nổi ông ta, ông ta sẽ nói toàn bộ sự thật cho Giang Nghĩa, chí ít không để bản thân chết một cách vô nghĩa. Ông ta có chết cũng phải kéo Thân Lâm làm đệm lưng. 

Nói cách khác, cho dù Giang Nghĩa có chữa khỏi cho Tề Dương không thì ông ta vẫn sẽ nói cho anh bí mật của tập đoàn Hoa Thượng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. 

"Bác sĩ Giang, bây giờ tôi về trước, đúng chín giờ sáng mai tôi sẽ đến" 

"Được." 

Ngay sau đó, Giang Nghĩa tự mình tiễn Tề Dương rời khỏi y quán Nhân Trị. 

Tề Dương vừa mới đi, Nguyễn Bình Phàm đã từ trong buồng trong ra, híp mắt nhìn theo bóng lưng của Tề Dương. Ông ấy nói: "Cậu Giang, cậu biết người đàn ông này là ai chứ?" 

Giang Nghĩa đáp: "Tôi không biết. Tuy nhiên ông ta cố ý cải trang, ăn mặc giản dị nhưng khí phách từ trong xương không thể giấu được. Ông ta chắc chắn là một người có máu mặt" 

Nguyễn Bình Phàm gật đầu: "Đúng là người có máu mặt. Ông ta tên là Tề Dương, là con cá sấu khổng lồ trong ngành chế tạo ô tô quận Giang Nam, một nhánh của tập đoàn Hoa Thượng." 

"Khi tập đoàn Hoa Thượng đổ bộ vào khu Giang Nam, Tề Dương là người tiên phong chống lại, còn nhiều lần khiến tập đoàn Hoa Thượng bị thương. Nhưng không biết tại sao sau đó ông ta đột ngột gia nhập Hoa Thượng, cho dù bị tập đoàn Hoa Thượng hút máu cỡ nào vẫn muốn trói chặt với bọn họ." 

Hành động quá mức quái dị. 

Giang Nghĩa nói: "Tôi có dự cảm, Tề Dương gia nhập tập đoàn Hoa Thượng, bằng lòng để anh em nhà họ Thân sai xử có thể liên quan đến căn bệnh lạ của ông 

ta." 

Nguyễn Bình Phàm hỏi: "Sao cậu biết?" 

Giang Nghĩa nhún vai: "Dự cảm mà thôi, không có bằng chứng chính xác. Chẳng qua nhóm hàng hóa kỳ lạ từ tập đoàn Hoa Thượng, căn bệnh của Tề Dương kỳ quặc và khó giải quyết. Tôi không tin trong đó hai người này không có bất kỳ mối liên hệ nào" 

Nguyễn Bình Phàm nói: "Nước ở quận Giang Nam rất sâu. Thân làm quận trưởng, trước khi về hưu, tôi phải nhổ sạch tận gốc con quái vật tập đoàn Hoa Thượng này, bằng không có chết tôi cũng không nhắm mắt" 

Trong lúc hai người nói chuyện, ở hẻm nhỏ trên phố, một tên ăn mày nằm dưới đất, thi thoảng hướng về người qua đường xin xỏ. 

Tuy nhiên, nhiều lúc gã liếc về hướng y quán Nhân Trị, bất cứ khi nào cũng nhìn chòng chọc vào động tĩnh bên trong. Nhất là khi thấy Tề Dương, Giang Nghĩa, Nguyễn Bình Phàm, gã giám sát càng chặt chẽ hơn. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!