Tạm thời bỏ qua chuyện nàng tiên hoa, Giang Nghĩa về đến nhà.
Vừa tới nơi thì đã thấy một chiếc xe đậu trước cổng, cửa xe mở ra, hai người đàn ông cao to khiêng một cái rương, theo sau còn có một bác gái trung niên hơn năm mươi tuổi.
“Tiểu Cầm, hàng đến rồi” Bác gái vừa đi vừa nói.
Tô Cầm nghe thấy thì lập tức đứng dậy, vội vàng bước đến, bảo hai người đàn ông cao to cất chiếc rương cẩn thận, sau đó trả phí vận chuyển rồi bảo họ rời đi.
Ba người Đinh Thu Huyền, Đinh Nhị Tiến và Giang Nghĩa nhìn nhau, không biết Tô Cầm muốn làm gì.
“Bà xã à, em làm gì thế?” Đinh Nhị Tiến hỏi thẳng.
Tô Cầm chỉ vào bác gái trung niên rồi giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, đây là Phó chủ nhiệm của công ty chúng tôi - Từ Mẫn Chi
Tô Cầm là một giáo viên Ngữ văn ở một trường trung học, Từ Mẫn Chi là cấp trên của bà, quan hệ của hai người rất tốt.
Bà ngừng một lát mới chỉ vào cái rương rồi nói tiếp: “Nửa tháng trước, chủ nhiệm Từ phát hiện ra một cơ hội làm ăn rất lớn, một cửa hàng kim khí vừa phá sản nên đã bán rất nhiều trang sức và châu báu. Những món đồ có giá gốc từ mấy chục triệu đến mấy trăm triệu, hiện giờ đều đã được giảm giá, chỉ mất có vài chục triệu là đã mua được”
“Em với chủ nhiệm Từ đã bàn bạc, chi tiền và mua số lượng châu báu khá lớn”
“Bây giờ cuối cùng hàng đã đến, đợi bọn em bán sang tay thì có thể sẽ kiếm được rất nhiều lợi nhuận! Một lần mua vào bán ra cũng lời ít nhất hơn mấy tỷ!”
Giang Nghĩa nghe vậy bèn nhíu mày.
Trên đời này nào có bữa cơm nào miễn phí, sao việc này nghe cứ như một âm mưu thế.
Vì vậy Giang Nghĩa bèn hỏi: “Mẹ, mẹ chắc chắn những trang sức và châu báu này đều là hàng thật sao? Cẩn thận bị lừa đấy ạ.
Tô Cầm nghe vậy thì lập tức nổi giận.
Bà chỉ vào Giang Nghĩa rồi nói: “Hừ, cậu nói gì vậy? Cho rằng tôi là đồ ngu, rất dễ bị gạt đúng không? Đích thân tôi và chủ nhiệm Từ đã kiểm chứng những món châu báu đó, mua ngay tại chỗ, niêm phong vào rương, không thể làm giả được!”
Giang Nghĩa vẫn khăng khăng nói: “Mẹ vẫn nên xem lại thì hơn, mấy kẻ lừa đảo bây giờ rất thích nhắm vào mấy người già ham món hời nhỏ, khó mà đề phòng được.
Tô Cầm càng nghe càng không vui.
“Có biết nói chuyện hay không vậy? Không biết thì câm miệng đi!”
“Cái gì gọi là ham món hời nhỏ? Đây gọi là cơ hội kinh doanh, cậu thì biết cái gì?”
“Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cậu kìa, đúng là đồ rác rưởi, vô dụng.
Lời này thật sự quá đáng.
“Mẹ!” Đinh Thu Huyền tỏ vẻ không vui.
Tô Cầm khoát tay: “Được được được, tôi không phí lời với những người không hiểu công việc này nữa. Chủ nhiệm Từ, chúng ta phải bán những món hàng này như thế nào?”
Từ Mẫn Chi vui vẻ trả lời: “Chị đã hẹn một người bạn chuyên buôn bán kim khí, ông ấy sẽ tới đây xem hàng ngay. Chị và ông ấy đã bàn bạc đâu vào đấy, sẽ mua vào với giá gấp năm lần.
“Thật tuyệt vời quá!”
Tô Cầm mừng đến mức không khép miệng lại được, ước gì người bạn đó có thể tới đây ngay lúc này.
Sau khi kiên nhẫn chờ một tiếng đồng hồ, cuối cùng người bạn của Từ Mẫn Chi cũng đến. Đôi bên chào hỏi xong xuôi, người kia mới bắt đầu mở rương kiểm hàng.
Cả một rương đầy đều là trang sức và châu báu.
Nếu mua hết số châu báu này với giá gấp năm lần, Tô Cầm có thể sẽ kiếm được vài tỷ một cách dễ dàng, vừa nghĩ đến đây đã khiến bà thèm nhỏ dãi.
Mười phút sau.
Người bạn kia đứng dậy, nhíu mày, nói một câu khiến Tô Cầm và Từ Mẫn Chi đều há hốc mồm kinh ngạc.
“Thưa hai bà, những món hàng này của các bà đều là hàng giả”
Một câu đã khiến Tô Cầm sợ đến choáng váng.
Bà trừng to mắt, hỏi: “Ông đã nhìn kỹ chưa, sao những thứ này có thể là đồ giả được?”
Người nọ lắc đầu trả lời: “Đúng là hàng giả. Mặc dù chế tác và nguyên liệu trông rất giống thật, nhưng cuối cùng chúng vẫn là hàng giả. Nói thật, mặt hàng các người mua lần này, dù bán phế liệu cũng chưa chắc đã bán được.
Ầm một tiếng, Tô Cầm ngã phịch xuống ghế.
“Hàng giả?”
“Vậy... Tiền của tôi... Mất sạch rồi?”
Đinh Nhị Tiến nhướng mày, hỏi: “Bà xã, em đã chi trả bao nhiêu để mua đống hàng này vậy?"
Tô Cầm nghẹn ngào đáp: “Em đổ hết tiền tiết kiệm mười mấy năm qua vào đây rồi, hơn hai tỷ”
Bà là một người phụ nữ của gia đình, ban đầu tiền lương rất thấp, năm này qua tháng nọ mới cực khổ dành dụm được chút tiền, khó khăn lắm mới để dành hơn hai tỷ nên đã đổ hết số tiền mình có vào đó.
Vốn định kiếm khoản lợi nhuận kếch xù, giờ thì hay rồi, hoàn toàn mất sạch.
Sắc mặt Đinh Nhị Tiến trở nên trắng xám.
Hai tỷ không phải là con số nhỏ với nhà họ.
"Khốn nạn!"
Đinh Nhị Tiến gạt tay đẩy hết chén đĩa trên bàn xuống đất, tạo thành âm thanh "loảng xoảng".
Đinh Thu Huyền nói: "Không được, chúng ta không thể bị lừa vô ích như vậy, nhất định phải lấy lại số tiền đã mất về! Mẹ, mẹ mua số hàng này ở đâu? Con với mẹ đi đòi công bằng.
"Đúng, đi đòi công bằng.
Thế là Đinh Thu Huyền và Tô Cầm cùng đến cửa hàng kim khí.
"Chờ đã" Từ Mẫn Chi cũng đi theo.
Ba người vừa đến cửa hàng kim khí đã bước thẳng vào trong, đặt cả rương đầy châu báu và trang sức lên trên quầy.
Tô Cầm chửi ầm lên: "Ông chủ đâu? Ra đây!"
Ông chủ cửa hàng kim khí - Hà Quốc Khiêm nghe tiếng la ó om sòm bèn đi ra, hai con mắt gian xảo láo liêng xoay tròn, nhìn chằm chằm ba người vài lần rồi lại nhìn rương châu báu ở trên quầy.
"Mấy vị, có chuyện gì thế?"
"Chuyện gì?" Tô Cầm chửi: "Cả cái rương hàng này đều mua ở chỗ của ông. Lúc đó ông nói thật dễ nghe, gì mà cửa hàng kim khí sắp phá sản nên cần bán châu báu hàng thật với giá thấp. Kết quả thì sao? Tôi đã nhờ chuyên gia giám định xong, tất cả đều là hàng giả, là giả! Đền tiền, mau đền tiền cho tôi!"
Hà Quốc Khiêm đẩy mắt kính, cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Đồ trong cửa hàng chúng tôi đều là hàng thật, chưa gạt ai bao giờ. Chắc chắn số hàng này của các người không phải của cửa hàng chúng tôi.
Tô Cầm giận dữ: “Ông có ý gì? Chỗ tôi còn giữ hóa đơn đây này!”
Hà Quốc Khiêm cười: “Thì sao? Cũng có thể bà mua hàng ở chỗ chúng tôi, sau đó đánh tráo, hãm hại chúng tôi bán hàng giả. Này bà già, bà muốn lừa tôi ư?”
Tô Cầm tức muốn chết.
Đã từng thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai vô liêm sỉ đến mức này, nói trắng thành đen, nói từ vô lý thành có lý.
“Ông, ông hiếp người quá đáng!” Tô Cầm bước lên nắm cổ áo Hà Quốc Khiêm.
“Ông già, đã cho ông thể diện mà không muốn à?”
Hà Quốc Khiêm đẩy mạnh Tô Cầm ra khiến bà ngã sõng soài ra đất, đau đến mức la ó om sòm.
“Bảo vệ!”
Ông ta quát lên, mười bảo an quơ gậy bước ra, đánh đuổi ba người Tô Cầm.
Tú tài gặp binh lính, có lý nhưng không nói được.
Gặp người không thèm nói lý như vậy thì còn cách gì? Huống chi, ba người còn là phụ nữ chân yếu tay mềm.
Đinh Thu Huyền sợ Tô Cầm bị thương, vội vàng lái xe chở bà đến bệnh viện để khám và chữa trị.
Lúc này, cô nhận được điện thoại của Giang Nghĩa.
“Thu Huyền, bên đó sao rồi?”
“Đừng nói nữa, đối phương không chịu thừa nhận, còn đánh mẹ bị thương”
Đinh Thu Huyền ấm ức thuật lại chuyện vừa mới xảy ra, cửa hàng kim khí ỷ mình nhiều người, vốn chẳng xem họ ra gì.
Ngắt điện thoại.
Giang Nghĩa không nói gì, đi ra khỏi nhà.
Nửa tiếng sau, anh đến trước cửa của cửa hàng kim khí, nhìn cửa lớn giây lát, sau đó mới yên lặng bước vào.
“Xin chào quý khách, cho hỏi quý khách muốn mua gì ạ?”
“Ông chủ của các người đâu?”
“Tìm ông chủ của chúng tôi ạ, để tôi gọi ông ấy cho anh.” Nhân viên cửa hàng gọi với vào trong: “Ông chủ, có người tìm.
Không lâu sau, Hà Quốc Khiêm đi ra.
Ông ta nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi quý khách tìm tôi có việc gì không?”
Giang Nghĩa thong thả kéo chiếc ghế cao ngồi xuống, đặt tay lên trên quầy rồi nói bằng giọng lạnh nhạt: “Là như thế này, mẹ tôi có bỏ ra hai tỷ mua một rương châu báu giả ở chỗ ông, vừa rồi còn bị ông đánh phải nhập viện, nhờ ông giải quyết hai chuyện này giúp tôi.
Vừa nghe thấy thế, Hà Quốc Khiêm đã hiểu ngay.
“Cậu là con trai của bà già kia à?”
"Con re."
“Ồ” Hà Quốc Khiêm nhìn Giang Nghĩa, lại nhìn ra ngoài cửa hàng giây lát mới hỏi tiếp: "Cậu đến một mình à?”
“Một mình.
Hà Quốc Khiêm lập tức thở phào nhẹ nhõm, cả người lập tức thả lỏng, cũng kéo ghế ngồi xuống rồi đối mặt với Giang Nghĩa qua quầy hàng.
Chỉ có một mình Giang Nghĩa, Hà Quốc Khiêm không sợ.
Ông ta nói: "Thứ nhất, số hàng giả mẹ cậu mua không phải của cửa hàng chúng tôi, tôi không quan tâm; thứ hai, mẹ cậu ra tay trước, tôi đuổi bà ta ra ngoài cũng chỉ vì tự vệ, nên không cần chịu trách nhiệm”
“Từ đó tổng kết lại, mẹ cậu bị vậy là đáng đời, không liên quan gì đến tôi. Tôi nói xong rồi, cậu có thể cút”
Giang Nghĩa hơi ngẩng đầu nhìn Hà Quốc Khiêm, từng tia sáng lạnh lóe lên trong mắt khiến người ta nhìn thấy phải rùng mình.
“Cho ông thêm một cơ hội, nói chuyện cho đàng hoàng.
Giọng điệu Giang Nghĩa lạnh thấu xương.
Tựa như mỗi chữ đều có thể đâm vào người Hà Quốc Khiêm.
Hà Quốc Khiêm nuốt một ngụm nước bọt, vung tay lên, mười bảo an cầm gậy sắt xông đến, mỗi người đều tỏ vẻ hung hăng, ngang ngược.
“Oắt con, đây là địa bàn của tôi, cậu dám ngoan cố với tôi à?”
“Cho tôi một cơ hội nữa, nực cười!”
“Giờ ông sẽ nói cho cậu biết, mẹ cậu thật sự đáng đời! Nếu cậu còn không cút, tôi sẽ đánh cậu nhập viện luôn đấy, cho cậu nằm cùng phòng với mẹ cậu luôn!”
Phập phập!!!
Không đợi Hà Quốc Khiêm nói hết, Giang Nghĩa đã giơ tay rút con dao găm từ trong tay áo ra với tốc độ nhanh như chớp, rồi cắm mạnh xuống.
Đâm thẳng vào tay trái của Hà Quốc Khiêm khiến nó dính chặt vào quầy.
"Á.."
Lập tức, Hà Quốc Khiêm thét như heo bị chọc tiết.
Ông ta rít từng chữ qua kẽ răng: “Giết, giết chết thẳng, thằng oắt con này!”
Ông chủ vừa ra lệnh, bảo an đã ra tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!