Có người thấy khó chịu, cố tình nói: “Nghe nói y thuật của anh Giang có một không hai, có thể làm người chết sống lại, ngay cả quận trưởng Nguyễn hết cách cứu chữa cũng khỏe lại, đúng là đáng ngạc nhiên”
Giang Nghĩa thuận miệng nói: “Không phải là làm người chết sống lại, chỉ là thuật “chết giả” thôi.”
Thuật chết giả?
Ha ha!
Trong bữa tiệc cũng có bác sĩ, là bác sĩ riêng của Nguyễn Bình Phàm - Tiết Doãn.
Trước đây vì ra nước ngoài để tìm cách cứu Nguyễn Bình Phàm nên anh ta không được chứng kiến kỳ tích của Giang Nghĩa, vậy nên anh ta không có sự hiểu biết đúng đắn về y thuật của Giang Nghĩa.
Theo anh ta, Giang Nghĩa chính là một kẻ đầu cơ trục lợi, là kẻ đã cướp đi những lợi ích vốn dĩ thuộc về anh ta.
Hừ!
Tiết Doãn hậm hực, cố tình giở trò xấu, anh ta nói: “Anh Giang, nếu anh tài giỏi như vậy thì chúng ta cùng chơi một trò chơi nhỏ được không?”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Trò gì?”
Tiết Doãn đứng dậy, tiện tay cầm một nắm bột từ trong túi áo ra, sau đó tung lên không trung, số bột ấy rơi xuống tất cả các đĩa thức ăn.
Anh ta nói: “Trong số bột vừa rồi, chỉ có một ít là có độc, hơn nữa đã bị tôi kiểm soát rơi vào một đĩa thức ăn nào đó. Xin hỏi anh Giang, trong số những món ăn ở đây thì món nào có độc?”
Tất cả những người có mặt trong bữa tiệc đều khó chịu.
Đang yên đang lành dùng bữa, anh ta đầu độc trước mặt mọi người là có ý gì? Đây là đang muốn làm mọi người trúng thuốc chết hết đúng không?
Nguyễn Bình Phàm nói: “Vớ vẩn! Tiết Doãn, bê đĩa thức ăn có độc đi mau, đừng có gây rối ở đây”
Tiết Doãn nhún vai: “Được chứ, chỉ cần anh Giang chỉ ra được đĩa nào có độc thì tôi sẽ bê đi ngay; hoặc là anh Giang chủ động nhận thua thì tôi sẽ chọn ra đĩa thức có độc và bê đi. Hai cách đều được, thế nào?”
Đây chính là khiêu khích.
Người bình thường sao có thể chịu được?
Giang Nghĩa mỉm cười, anh nhìn lướt một lượt, sau đó chỉ vào một đĩa thịt bò luộc Tứ Xuyên và nói: “Món này có độc.
Trong giây lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía đĩa thịt bò luộc Tứ Xuyên đó.
Đĩa thức ăn đó thực sự bị đầu độc sao?
Tiết Doãn bật cười: “Cái gì mà y thuật cao siêu, có một không hai, đúng là nhảm nhí! Vừa rồi tôi đã bỏ độc vào món đậu phụ Ma Bà chứ không phải thịt bò luộc Tứ Xuyên! Giang Nghĩa, anh nói sai rồi.”
Lúc này, trên khuôn mặt của những người khác trong bữa tiệc đều nở một nụ cười chế giễu.
Giang Nghĩa à, chẳng phải anh đắc ý lắm sao?
Bây giờ xem anh còn đắc ý được nữa không!
Vừa rồi chẳng phải Nguyễn Bình Phàm cực kỳ khách sáo với anh, đối đãi với anh như khách quý, nói rằng y thuật của anh có một không hai sao? Bây giờ mất mặt chưa?
Mọi người đều đang chờ để xem trò cười của Giang Nghĩa.
Nhưng Giang Nghĩa lại nhún vai và nói: “Anh Tiết, anh nhớ nhầm rồi, trong món đậu phụ Ma Bà này không hề có độc, tất cả số thuốc độc đó đều được bỏ vào món thịt bò luộc Tứ Xuyên.
Chuyện đã tới nước này rồi mà còn già mồm?
Tiết Doãn cười lớn và nói: “Tôi bỏ thuốc độc vào món nào mà bản thân tôi không rõ sao?”
“Ừm, có lẽ anh không rõ thật”
“Ha ha!” Tiết Doãn khinh thường nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta cùng nhau ăn thử, xem xem là anh nói đúng hay là tôi nói đúng?”
“Được.
Nguyễn Bình Phàm ở bên cạnh lập tức hốt hoảng, ông ấy vội vàng ngăn lại: “Hai người đừng nóng giận, chắc chắn một trong hai món này có độc, nhưng cho dù trong hai người ai trúng độc thì cũng không phải là việc tốt”
Tiết Doãn lạnh lùng nói: “Quận trưởng Nguyễn, việc này không thể trách tôi được, tôi cũng không muốn như vậy, nhưng anh Giang Nghĩa này thực sự không biết trời cao đất dày, cứ nhất quyết muốn hơn thua với tôi, tôi chỉ dạy cho anh ta một bài học nhỏ mà thôi”
Giang Nghĩa lập tức trả lời: “Chưa biết là ai không biết trời cao đất dày đâu.
Mọi người nhìn Tiết Doãn rồi lại nhìn Giang Nghĩa, trong một khoảnh khắc không biết trong hai người họ ai mới là người nói thật.
Nhưng phần lớn mọi người đều chọn tin tưởng Tiết Doãn.
Vì số thuốc độc đó là do Tiết Doãn bỏ vào, sao Tiết Doãn có thể không rõ đã bỏ độc vào món ăn nào chứ?
Nguyễn Bình Phàm kiên trì thuyết phục cũng không có kết quả.
Cuối cùng, Giang Nghĩa và Tiết Doãn mỗi người bê một đĩa, chuẩn bị ăn thử.
Dưới sự theo dõi của mọi người, Giang Nghĩa cầm một chiếc thìa, múc vài thìa đậu phụ Ma Bà lên ăn, vừa ăn vừa thưởng thức.
“Ừm, vị không tệ, rất ngon.
Hết miếng này tới miếng khác, Giang Nghĩa ăn liền một lúc vài miếng, anh cảm thấy vô cùng hài lòng với hương vị của món đậu phụ Ma Bà.
Nhưng anh không hề trúng độc.