Trong ba ngày qua, Giang Nghĩa đã trở thành đối tượng bị lên án, mỗi ngày đều có một lượng lớn người chửi anh trên mạng, chỉ hận không thể kéo Giang Nghĩa ra để quất roi.
Trong biệt thự nhà họ Đinh.
Gia đình Đinh Thu Huyền cũng không dám ra ngoài vì sợ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường.
Trong khoảng thời gian này, Đinh Phong Thành đã cố gắng liên lạc với cảnh sát để hỏi về tung tích của Giang Nghĩa, nhưng câu trả lời nhận được lại là: không thể trả lời.
Rõ ràng Giang Nghĩa đã bị bắt rồi.
Đinh Thu Huyền lo lắng từng giây từng phút, đến mức không thể ngủ được, cô đã nói không được để Giang Nghĩa đi chữa bệnh cho Nguyễn Bình Phàm từ lâu rồi, nhưng lại không nghe, quả nhiên bây giờ đã xảy ra chuyện.
Làm sao đây?
Con vừa mới sinh được mấy ngày đã xảy ra chuyện này, nếu như Giang Nghĩa vì chuyện này mà chết, không phải đứa nhỏ sẽ trở thành đứa trẻ mồ côi cha sao?
Đinh Thu Huyền khóc không thành tiếng.
Sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, đã không để Giang Nghĩa trở về rồi.
Ba mẹ vợ cũng bó tay, đến bây giờ họ mới nhận ra mình yếu đuối thế nào, không có Giang Nghĩa, họ dường như không thể làm được gì.
Như một kẻ vô dụng, bất tài.
Cả gia đình ngoài việc chờ đợi trong nhà thì không còn cách nào khác.
Ở bên khác.
Trong y quán Nhân Trị, Tân Tử Dân và con gái Tân Uẩn ngồi đối diện nhau, trên mặt hai người đều là vẻ
Tình cảm của Tân Uẩn với Giang Nghĩa không cần phải nói.
cay đắng.
Cả đời này, cô ta chưa từng động lòng với người đàn ông nào, Giang Nghĩa chính là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng.
Nhưng bây giờ người đàn ông này sắp chết rồi.
Tân Uẩn rất khó chịu, cô ta nhìn Tân Tử Dân, và hỏi: “Ba, theo những gì cha nói, thì quận trưởng Nguyễn Bình Phàm vốn đã chết rồi. Giang Nghĩa không phải Đại La kim tiên, sao có thể khiến người chết sống lại được?"
Tân Tử Dân thở dài, nói: “Chuyện này ba cũng rất khó hiểu. Theo logic mà nói, Giang Nghĩa tuyệt đối không phải loại người sẽ nói linh tinh. Nếu cậu ấy đã nói quận trưởng Nguyễn sống lại thì nhất định có thể sống lại. Chỉ là chúng ta không biết nguyên lý trong đó thôi”
Họ đều tin tưởng Giang Nghĩa.
Vấn đề là, những gì Giang Nghĩa làm lần này thực sự rất khó tin, sao có thể có người tin chuyện cứu sống người chết chứ?
Tân Uẩn thở dài.
Cô ta nói tiếp: “Còn nữa, ba, tại sao ba lại muốn đánh cược với Tiết Mẫn? Ba đã tự nhảy vào hố rồi. Nếu Giang Nghĩa thất bại, chẳng phải ba cũng bị liên lụy sao?”
Tân Tử Dân xua tay: “Đây là việc ba phải làm. Nếu ba không đảm bảo cho Giang Nghĩa, vậy Giang Nghĩa rất có thể sẽ không thể sống sót qua ba ngày này. Bây giờ chúng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Giang Nghĩa thôi. Cậu ấy là người đáng tin cậy. Ba tin cậu ấy có thể tạo ra kỳ tích mà ngay
cả Đại La kim tiên cũng không làm được!”
Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, những lời chỉ trích đối với Giang Nghĩa không những không giảm mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Cuối cùng, ba ngày đã trôi qua trong những lời mắng nhiếc che trời lấp đất.
Thời hạn đã tới.
Quận trưởng Nguyễn có thể sống lại hay không, mạng của Giang Nghĩa có thể giữ được hay không, phải xem hôm nay!
Tân Tử Dân dẫn theo Tân Uẩn đến nhà của Nguyễn Bình Phàm, khi họ đến, đã có rất nhiều y bác sĩ già có mặt.
Mọi người đều đứng dậy chắp tay với Tân Tử Dân, tỏ lòng kính trọng.
Tân Tử Dân xua tay, đi tới trước mặt Tiết Mẫn, nói: “Bà Tiết, quận trưởng Nguyễn hôm nay thế nào?”
Tuyết Mẫn hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.
Tân Tử Dân nhìn vào bên trong, tiêu rồi, Nguyễn Bình Phàm vẫn nằm đó, bất động!
Trên người Nguyễn Bình Phàm vẫn còn cắm 108 cây kim bạc, giống hệt như ba ngày trước, ông ấy nằm ở đó không hề hít thở, nếu không phải đã chết thì còn là gì được?
Một vị bác sĩ già nói: “Đừng xem nữa, người này đã chết rồi, sao có thể sống lại được? Đây không phải đang quay phim ‘Tây Du Ký, làm gì mà có chuyện thần tiên ma quái được? Ba ngày trước, quận trưởng Nguyễn đã qua đời rồi, sự chờ đợi trong ba ngày này hoàn toàn là không cần thiết.
“Ai nói không phải đâu? Thế mà lại có người tin quận trưởng Nguyễn sống lại được, đúng là hết nói nổi”
Thậm chí, có người còn nói thẳng với Tân Tử Dân rằng: “Ông Tân, không phải tôi không tôn trọng ông, mà là tôi cảm thấy ông già nên hồ đồ rồi. Thế mà lại nhận
Giang Nghĩa làm đệ tử cuối cùng. Ha ha, ông có biết đồ đệ của ông không đáng tin thế nào không? Anh ta không những giết chết quận trưởng Nguyễn, mà còn
ăn nói hàm hồ, loại người này sao có thể xứng với hai từ bác sĩ? Đúng là sự sỉ nhục của bác sĩ! Ông Tân, ông có tội đấy”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!