Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, sợ hãi mà run rẩy, đây là xã hội pháp trị đấy, có thể công khai giết người như vậy sao?
Cũng may Giang Nghĩa không thật sự ngu đến nỗi giết người trước mặt mọi người.
Một dao này của anh chỉ lướt qua, không chém đầu của Nhạc Huân mà chỉ cắt đứt một nhúm tóc của anh ta.
Giang Nghĩa cầm túm tóc kia trong tay, giơ lên giữa không trung rồi ném đi.
Tóc nhẹ nhàng rơi xuống.
Rơi đầy đất.
Giang Nghĩa nói: "Lần này tôi chỉ cắt tóc anh, nếu còn lần sau, dao của tôi sẽ không trượt nữa mà sẽ chặt đứt đầu của anh!"
Nhạc Huân đã sợ đến mức không còn ra hình người, thở hồng hộc, toàn thân run lẩy bẩy.
Thậm chí có người mũi thính còn ngửi thấy mùi khai, nhìn kỹ mới biết Nhạc Huân bị dọa sợ đái ra quần, làm ướt hết cả một cái ghế. Mất mặt, quá mất mặt
Giang Nghĩa chém mạnh một dao, cắm dao gọt hoa quả lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Khí thế của chiến thần không giống người thường.
Lần này không còn có ai dám cản đường Giang Nghĩa, từng người đều tránh sang một bên, thậm chí có rất nhiều người còn không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nghĩa, sợ bị liên lụy.
Đinh Phong Thành nhanh chóng chạy đến.
Hai người bọn họ nghênh ngang rời khỏi phòng họp liên minh Đại Bàng, tự do đi lại, không ai ngăn cản.
Mãi đến khi Giang Nghĩa rời đi, người trong phòng họp mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này bọn họ đều có chung một suy nghĩ. Tuyệt đối không được chạm vào cây đinh cứng Giang Nghĩa này.
Đùa chứ, người mà còn dám đánh cả Thân Hào, thì có chuyện gì không dám làm?
Vừa nãy nhiều bảo vệ như thế còn không ngăn cản được anh, đủ để nhìn ra được thực lực của Giang Nghĩa mạnh đến mức nào, tuy đã không còn thân phận chiến thần, nhưng năng lực vẫn còn đấy.
Hầu hết mọi người đều sợ chết.
Bọn họ tình nguyện xem hai con hổ Thân Hào và Giang Nghĩa đánh nhau, chứ không muốn tự cầm gậy gộc ra đánh hổ.
Trên chỗ ngồi.
Nhạc Huân chậm rãi ngồi thẳng người, hôm nay anh ta đã mất hết cả thể diện.
Phải biết rằng, trước kia anh ta rất có quyền uy ở liên minh, nhưng hôm nay Giang Nghĩa khiến anh ta mất hết mặt mũi, sợ đến mức đái ra quần.
Sau này còn quản lí cấp dưới như thế nào nữa?
Thù này không báo, thề không làm người.
Nhạc Huân, cũng là người duy nhất trong liên minh Đại Bàng muốn liều mạng đến cùng với Giang Nghĩa, anh ta là minh chủ, có vai vế rất cao.
Từ giờ trở thì liên minh Đại Bàng trở thành một hòn đá ngáng chân Giang Nghĩa.
“Đi thôi”
Nhạc Huân đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Anh ta không thể không đi.
Dù gì quần cũng ướt hết rồi, phòng đầy mùi nước tiểu, sao có thể tiếp tục ngồi ở đây được? Chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao?
Bên ngoài tòa nhà.
Đinh Phong Thành ngồi trên xe Giang Nghĩa, thở dài một hơi.
"Tiêu rồi, tiêu rồi, giờ tiêu thật rồi"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!