Một giờ chiều, Đinh Phong Thành lái xe đưa Giang Nghĩa tới trụ sở chính của liên minh Đại Bàng.
Bước vào phòng họp, người của những công ty khác đều đã có mặt và đang ngồi thành một vòng tròn, trông có vẻ như đang cùng nhau thương lượng để đối phó với Đinh Phong Thành.
Minh chủ của liên minh Đại Bàng - Nhạc Huân, nâng tách nhấp một ngụm trà, đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào Giang Nghĩa.
Người đàn ông này, chính là người đã ẩu đả với Thân Hào.
Đứng yên.
Đinh Phong Thành cũng không khách khí, hỏi thẳng vào vấn đề: “Có phải minh chủ Nhạc nên cho tôi một lời giải thích hay không? Sao có thể tùy tiện đá nhà họ Đinh chúng tôi ra như vậy chứ?”
Nhạc Huân cười to, anh ta cũng không định khách khí, vào lúc này mà nói lời rỗng tuếch thì cũng chẳng có nghĩa lý gì, trực tiếp trả lời: “Đêm qua các người đã làm gì, trong lòng không biết sao? Làm ra chuyện như thế mà cậu còn cảm thấy tôi có thể tha cho cậu à?”
Đinh Phong Thành tiếp tục nói: “Trước đây khi nhà họ Đinh chúng tôi mới gia nhập, đã là nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Sao nào, vừa gặp khó khăn đã sốt sắng đá nhà họ Đinh chúng tôi ra ngoài, quên mất lời thề khi đó rồi à?”
“Sự tồn tại của liên minh Đại Bàng không phải là muốn giúp những đồng minh gặp nạn sao? Nếu cái gọi là trợ giúp đó chính là một chân đá văng đồng minh ra
ngoài, vậy sự tồn tại của liên minh Đại Bàng có cần thiết không?”
Có thể nói, những lời này của Đinh Phong Thành cũng có đạo lý.
Trong khoảng thời gian qua, Đinh Phong Thành đã thật sự trưởng thành lên rất nhiều, không còn là chàng trai ngu ngốc thiếu não năm xưa.
Thế nhưng, nếu so sánh với những con cáo già có mặt trong cuộc họp, Đinh Phong Thành vẫn còn chênh lệch một chút.
Nhạc Huân xua tay, nói: “Gia chủ nhà họ Đinh à, cậu cũng không phải một đứa nhóc nữa, chắc là sẽ không tin mãi vào những lời nói rỗng tuếch đó nhỉ? Không sai, tôi đã từng nói có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, nhưng cũng phải xem “họa” đó là cái gì chứ?”
“Cậu nên xem lại mình đó, không biết trời cao đất rộng lại đi trêu chọc tới tập đoàn Hoa Thượng làm chi? Đó chính là tên khổng lồ của quận Giang Nam đấy, thực lực mạnh mẽ, chưa từng có đối thủ.
“Cậu đắc tội với tập đoàn Hoa Thượng, không phải là đang chờ chết hay sao?”
“Tập đoàn Hoa Thượng người ta cũng đã phát ra thông báo, bọn họ chỉ muốn giết chết nhà họ Đinh, còn những người khác thì mặc kệ, dưới tình huống như thế mà còn muốn tôi bảo vệ cậu, vậy không phải là đang làm thất vọng những đồng minh khác à?”
“Vô duyên vô cớ lại bị cậu liên lụy khiến mọi người cùng chết, như thế cậu mới yên tâm?”
Những lời nói đó đều vô cùng chặt chẽ.
Dù sao mỗi người đều cố gắng hết sức để đứng trên nền tảng đạo đức, không ai chịu buông ra.
Nếu cứ tiếp tục nói như vậy thì không có ý nghĩa gì cả.
Lúc này, Giang Nghĩa tiến về trước một bước, thản nhiên nói: “Minh chủ Nhạc, anh quyết tâm muốn trục xuất nhà họ Đinh ra khỏi liên minh Đại Bàng sao?”
“Đương nhiên rồi.” Nhạc Huân nói: “Nhưng xét thấy chúng ta đã từng là đồng minh, tôi sẽ bồi thường tài chính ở một khoản nhất định cho các người.
Ý bảo là đưa chút tiền để anh ta cút đi.
Nhìn thấy ánh mắt của những người khác đều vô cùng tán đồng với cách làm đó, nói là liên minh Đại Bàng, thật ra cũng chỉ là một đám người tạp nham.
Thật sự làm bẩn từ “Bàng”.
Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Nhà họ Đinh, tập đoàn Đinh Thị là một xí nghiệp có tiềm năng vô cùng to lớn, tiền đồ vô hạn. Mất đi nhà họ Đinh là một tổn thất to lớn đối với liên minh Đại Bàng. Minh chủ Nhạc, tôi cảm thấy anh nên suy nghĩ kỹ lại, xem có nên từ bỏ nhà họ Đinh dễ dàng như thể không”
“Bây giờ anh từ bỏ thì sao này tuyệt nhiên sẽ không còn khả năng liên lạc với nhà họ Đinh”
Còn muốn quan hệ?
Ha ha, bây giờ mọi người đều muốn giữ một khoảng cách thật xa với nhà họ Đinh, sợ rằng sẽ bị tập đoàn Hoa Thượng giận chó đánh mèo.
Nói cái gì mà tiền đồ vô hạn, một công ty bị tập đoàn Hoa Thượng nhắm đến làm sao có thể tồn tại quá một tháng chứ!
Nhạc Huân cười lạnh nói: “Anh là Giang Nghĩa nhỉ? Anh còn không biết xấu hổ mà bảo tôi suy xét lại à, đêm qua sao anh không tự mình suy xét lại đi? Chỉ cần anh có chút đầu óc thì đã không đối nghịch với tập đoàn Hoa Thượng rồi.”
“Tôi biết, anh từng là người tổng phụ trách của quận Giang Nam, thậm chí là chiến thần Tu La. Nhưng đó đều đã là quá khứ, bây giờ anh chỉ còn hai bàn tay trắng, đã sớm rớt xuống địa ngục rồi, sao vẫn xem trọng bản thân như thế?”
“Không buông bỏ được hình bóng cũ à?”
“Anh cũng không nghĩ xem, anh lấy cái gì đấu với tập đoàn Hoa Thượng chứ? Dựa vào cái gì mà bảo vệ nhà họ Đinh?”
“Giang Nghĩa, thời đại thuộc về anh đã trôi qua từ lâu rồi, bây giờ là thời đại của tập đoàn Hoa Thượng, quận Giang Nam là thiên hạ của nhà họ Thân, anh nên rời khỏi đi.
Bọn họ đều cho rằng Giang Nghĩa chỉ còn là một công dân bình thường, không tiền không quyền, thế nên mới có thể tùy ý dẫm đạp anh.