Tên đàn em chạy đến mở lều vải ra rồi nói với Hổ Răng Kiếm đang nằm ngủ ở bên trong: “Đại ca ơi, có người phá chúng ta!”
Hổ Răng Kiếm nóng nãy nói: “Phá thì cứ đánh cho tao, ngoại trừ cảnh sát thì ai đến đánh người nấy, chút chuyện nhỏ này mà còn còn tao phải dạy cho mày hả?”
“Không phải đâu, người đó không dễ chọc.
“Sao vậy, bọn nó có rất nhiều người à?”
“Chỉ có một người.
Hổ Răng Kiếm nổi điên lên: “Mẹ nó, chỉ có một người mà có cái gì không dễ chọc chứ, tao nói cho mày biết, cho dù là gia chủ nhà họ Triệu có đến đây thì cũng đánh chết cho tao, xảy ra chuyện gì thì có anh Đàm gánh."
Tên đàn em đó nhăn nhó mặt mày.
Còn muốn đánh người ta à, không bị người ta đánh chết là đã tốt lắm rồi.
Hắn ta nói: “Đại ca à, cái thằng đó khó đối phó thật đó”
Hổ Răng Kiếm bực mình ngồi dậy nhìn hắn ta chằm chằm rồi nói: “Từ khi nào mà mày lại nhát gan như thế, nói với nó chúng ta là người nhà họ Đàm là được mà.”
“Người ta đã biết rồi, không chỉ biết mà còn kêu anh lăn ra ngoài.
“Ha ha, ngạo mạn thế, để tao xem xem là thằng khốn nào lại dám nói như thế.”
Hổ Răng Kiếm đứng dậy đi ra khỏi lều vải, đi về phía đường có chất chướng ngại vật.
Bởi vì ngày hôm qua bị đánh quá dữ dội, cho nên lúc đi đường vẫn còn hơi đau, bước chân khập khiễng.
“Là đứa nào lại to gan như thế, dám hủy bỏ chướng ngại vật mà tao thiết lập ở trên đường, không muốn sống nữa có đúng không?”
Vừa đi vừa gào.
Lúc hắn ta đi đến gần Bạch Dương, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương, trong nháy mắt liền cảm thấy cái miệng đau nhức, không có người nào chạm mà trái tim cũng đau.
Hắn ta bất giác che miệng lại, hai mắt trợn to, bước chân cũng dừng hẳn, nhìn là biết không dám tiến thêm một bước.
“Là nó?”
“Bạch Dương?”
Hổ Răng Kiếm giống như là nhìn thấy quỷ, hoảng sợ vội vàng quay người muốn bỏ chạy.
Bạch Dương bước mấy bước đuổi theo đưa tay xách cổ áo hắn ta lên, giống như là người lớn xách một đứa nhỏ, chỉ cần nhấc tay là đã có thể xách Hổ Răng Kiếm lên.
“Muốn chạy hả?”
Hổ Răng Kiếm vội vàng đổi thành một mặt tươi cười, cố gắng nặn ra nụ cười rồi nói: “Không chạy, không chạy.
Bạch Dương lạnh lùng hỏi: “Vật cản ở trên đường là do mày làm?”
Hổ Răng Kiếm hoảng loạn khoác tay: “Là tôi, cũng không phải là tôi. Anh biết rồi đó, tôi làm việc cho nhà họ Đàm mà, đây đều là do anh Đàm kêu tôi làm, tôi chỉ là một người hầu nghe lệnh của người khác và làm việc thôi”
Đẩy trách nhiệm cho người khác nhanh lắm.
Bạch Dương lại hỏi thêm: “Vậy bây giờ mày định làm như thế nào?”
Hổ Răng Kiếm trả lời ngay lập tức: “Hủy nó đi.
“Được, tao cho mày một phút, nếu như mày còn không dọn dẹp sạch sẽ, tao sẽ rút hết xương ngón tay mày, chắc là còn đau hơn so với việc bị đánh rụng răng nhỉ?”
Hổ Răng Kiếm bị dọa run rẩy cả người.
Hắn ta vội vàng quát lên với đám đàn em: “Còn không nhanh đi dọn dẹp vật cản ở trên đường đi, chậm một bước xem xem tao xử lí bọn mày như thế nào”
Có lời nói này, mấy tên đàn em vội vàng đi dọn vật cản ở trên đường.
Không cần đến một phút, mấy cái bàn cái ghế ấy đều được dọn dẹp sạch sẽ chỉ trong hai ba lần.
Hổ Răng Kiếm cười nói: “Anh Bạch Dương à, anh nhìn đi, toàn bộ đều đã được dọn dẹp hết rồi, anh có hài lòng không?”
Bộ dạng nịnh nọt hèn mọn ấy, hận không thể xem Bạch Dương như là tổ tiên của mình mà cúng bái.
Bạch Dương không thèm nói nhảm với hắn ta, mà lại nói với mọi người: “Bây giờ vật cản ở trên đường đều đã được dọn hết rồi, mọi người có thể đến tham gia buổi thử giọng.
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Leo lên xe, Bạch Dương thắt dây an toàn, nói với Quân Nhàn đang ngồi ở phía sau: “Xin lỗi vì đã làm chậm trễ mấy phút của cô, bây giờ tôi lập tức xuất phát ngay.
Đạp mạnh chân ga, hiên ngang rời đi.
Đám người Hổ Răng Kiếm còn đứng ở đằng sau phất tay tạm biệt, cảm giác giống như là người hầu kẻ hạ của Bạch Dương.
Bọn họ cũng rất tò mò tại sao Hổ Răng Kiếm lại làm chó săn cho nhà họ Đàm, mà lại kính trọng Bạch Dương như thế.
Thật ra thì không phải là kính trọng, mà là sợ hãi.
Là một loại cảm giác sợ hãi tuyệt đối xuất phát từ tận đáy lòng.
Một lát sau, Bạch Dương lái xe đưa Quân Nhàn đến địa điểm thử giọng, không bao lâu sau Giang Nghĩa cũng có mặt ở hiện trường.
Có rất nhiều người đã tập trung ở đó.
Chỉ có điều nhìn sơ qua trình độ thí sinh đến tham gia cuộc tuyển chọn không đồng đều.
Bạch Dương nói: “Thống soái, có vẻ như trình độ của những người hôm nay đến tham gia có hơi thấp đó”
Giang Nghĩa trả lời lại: “Dù sao cũng là ngày đầu tiên, hơn nữa bên phía nhà họ Đàm đã đánh tiếng rồi, ai đến tham gia chương trình của nhà họ Triệu thì sau này đừng hòng có được thông báo của nhà họ Đàm, cho nên có rất nhiều người có tài đều đang âm thầm quan sát, đang cân nhắc lợi và hại, không dám tùy tiện đến đây.
Bạch Dương tức giận nói: “Nhà họ Đàm đúng là độc ác mà, lại dùng cách này để uy hiếp người khác.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!