“Con trai, cảm thấy cơ thể như thế nào?” Đường Túng Tần bỗng nhiên hỏi.
Đường Cương hoạt động: “Cơ thể không có chuyện gì, nhưng cánh tay vẫn rất đau.
“Ừ, dậy đi, đi theo ba.”
“Á?” Đường Cương sững người: “Ba, ba muốn làm gì?”
“Ra nước ngoài.”
Nói ra ba chữ này thì Đường Cương hiểu tính nghiêm trọng của sự việc rồi.
Anh ta hỏi: “Ba, ba cảm thấy có nguy hiểm à? Đám người chú Hải chắc sẽ không khai ra chúng ta chứ?”
Đường Túng Tần nói: “Bọn họ không khai, cảnh sát không tra được sao? Hiện giờ ở trong nước không an toàn, mau, theo ba ra nước ngoài.”
“Được ạ.”
Đường Cương vội vàng mặc quần áo, đi cùng Đường Túng Tần rời khỏi bệnh viện, ngồi xe riêng đi thẳng tới sân bay, tranh thủ từng giây.
Sau khi bọn họ rời đi chưa được 15 phút, cảnh sát đã tới bệnh viện.
Nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy phòng bệnh trống không, ba con nhà họ Đường sớm đã mất dạng, vì vậy lập tức đi truy bắt.
Binh và giặc.
Một bên bắt, một bên chạy, thì xem ai nhanh hơn.
Hiện nay thì thấy tốc độ hành động của ba con nhà họ Đường nhanh hơn một chút, nếu để bọn họ thuận lợi ra nước ngoài, vậy tình hình không dễ xử lý.
Khi tình hình này trở nên cấp bách, một chiếc xe tải đột nhiên đâm chéo sang, chặn đường lại.
“Sếp Đường, đường bị chặn rồi.” Tài xế nói.
Đường Túng Tần nhíu mày, trong lòng nói cảnh sát chắc không tới mức nhanh vậy chứ?
Khi ông ta đang nghi hoặc không hiểu, cửa chiếc xe tải mở ra, một người đàn ông bước xuống xe, vừa nhìn thấy người đàn ông đó thì Đường Cương tức giận mắng to: “Là tên khốn Giang Nghĩa!”
Giang Nghĩa?
Lông mày Đường Túng Tần càng nhíu chặt.
Là Giang Nghĩa không có gì kỳ lạ, đoán chắc đêm qua sau khi đưa đám người chú Hải tới sở cảnh sát thì cậu ta đã phái người để ý mình.
Đường Túng Tần mở cửa xe bước xuống.
Chỉ thấy Giang Nghĩa đi tới, mở miệng nói: “Sếp Đường ông muốn đi đâu thế?”
Đường Túng Tần lạnh lùng nói: “Đi đâu cần báo cáo với cậu à? Cút ra cho tôi”
Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Sếp Đường tại sao lại nổi giận như vậy? Hôm nay tôi tới tìm ông không vì chuyện gì khác, chỉ là hy vọng ông có thể đầu tư lại vào “Just Running” của chúng tôi.”
Đầu tư lại?
Vừa nghe đã biết là cái cớ.
Giang Nghĩa tới, rõ ràng là kéo dài thời gian, để phía cảnh sát nhanh chóng chạy tới bắt người.
Nhưng Đường Túng Tần đâu phải loại hiền lành?
Ông ta lạnh lùng nhìn Giang Nghĩa, nói: “Thiên đường có cửa cậu không đi, địa ngục không cửa lại tự chui vào. Giang Nghĩa, cậu tưởng chút trò vặt này có thể cản được tôi ư?”
“Thật sự cho rằng bắt được 5 thủ hạ của tôi thì đồng nghĩa tiêu diệt Nhất Phẩm Đường sao?”
“Ha ha, mở to cái mắt chó của cậu ra nhìn cho rõ, Nhất Phẩm Đường thật sự là như nào?!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!