Thoáng một cái, FT từ vị trí số hai ngàn năm đã nhảy lên vị trí thứ nhất. Những thủy quân do Diêu Tịnh thuê cũng không nhảy múa được nữa.
Các trang tin tức lớn đều đều đưa tin tối nay, hai công ty đấu nhau sống đi chết lại, đây là chuyện mà giới truyền thông muốn nhìn thấy nhất.
Trên đường trở về.
Đàm Quốc Đống nhìn sang Khâu Triển, hỏi: “Tối nay tại sao lại thất bại? Với năng lực của anh, chút chuyện này cũng không làm được sao?”
Anh ta thật sự thấy lạ.
Nhiều năm như vậy, Khâu Triển trước giờ chưa từng làm anh ta thất vọng, tối nay rốt cuộc là bị sao thế?
Trùng hợp?
Sai sót?
Chỉ nghe thấy Khâu Triển nói: “Công ty của đối phương nhất định đã mời tới cao thủ.
“Cao thủ gì mà ngay cả anh cũng không ứng phó được?”
“Không phải là không ứng phó được, mà là không có ngờ. Lần này là tôi sơ ý, cậu Đàm, tôi bảo đảm với anh, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa.”
Sự việc đã tới bước này, nói nhiều vô ích.
Đàm Quốc Đống thở dài, nhìn bên ngoài cửa sổ nói: “Đáng tiếc, vốn là cơ hội tốt đánh sập FT. Bây giờ lưu lượng đã kéo qua đó hết, FT quật khởi, nhà họ Triệu và Giang Nghĩa đều bay lên rồi.”
“Điện ảnh và truyền hình giải trí là huyết mạch của nhà họ Đàm chúng tôi. Bây giờ nhà họ Triệu để ý mảnh này, hơn nữa còn đạt được thành tích nhất định, đây không phải là tín hiệu tốt gì.”
Hai người trầm mặc.
Đả kích ngày hôm nay, rất sâu đối với bọn họ.
Cùng lúc này, ở nội bộ của FT lại có một hào quang khác.
Mười giờ ba mươi phút, chương trình đã phát sóng xong.
Số liệu thực lập tức có, số liệu nhảy ra, số người xem, tổng thời gian xem, thời gian xem bình quân... tất cả đều được liệt kê rất rõ ràng.
Nhìn vào biểu mẫu số liệu trong máy chiếu, giám đốc Lưu Mỹ Đồng sắp vui không khép được miệng.
Bội thu.
Bội thu tuyệt đối!
Lưu Mỹ Đồng nói: “Cô Tề, chủ tịch Giang, số liệu của tập đầu tiên của “Just Running” tốt hơn trong tưởng tượng của tôi. Tuy mở đầu gặp phải một chút rắc rối, nhưng lượng người xem lại rất lớn.”
Tề Vân Mỹ bổ sung: “Nhà họ Đàm muốn đánh sập chúng ta, kết quả bị chúng ta giết ngược. Chuyện lần này còn tạo ra một chủ đề free cho chúng ta, ha ha, bọn họ coi như thua hoàn toàn rồi.”
Lưu Mỹ Đồng gật đầu: “Nói ra thì thật sự phải cảm ơn cậu Bảo Bình, nếu không phải có cậu ấy ở đó, người thua thảm bại sẽ là chúng ta!”
Cô ta hỏi Giang Nghĩa: “Chủ tịch Giang, tôi phải cảm ơn cậu Bảo Bình như nào mới ổn?”
Từ trong ánh mắt cháy bỏng đó của cô ta giống như có thể nghe thấy: tôi muốn lấy thân báo đáp!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!