Toàn trường đều sững sờ tại chỗ, cả đám đều không hiểu vì sao lại thành ra như vậy.
Vừa rồi còn tràn đầy sinh khí, Lôi Hạo muốn đánh muốn giết, sao lại lập tức ngã ngay ra không dậy nổi nữa? Cũng không thấy Giang Nghĩa có bất kỳ động tác tấn công nào.
Chẳng lẽ là dẫm phải đinh, ngất xỉu?
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẻ mặt đều mơ hồ, tất cả đều không hiểu.
Advertisement
Tuy rằng Bạch Dương cũng không hiểu, nhưng anh ta còn cảm thấy vui sướng nhiều hơn, vốn tưởng rằng Giang Nghĩa đã chuẩn bị sẵn sàng để chết, không ngờ sơn cùng thủy tận tưởng hết lối, liễu rủ hoa cười lại thấy làng, thành công lật ngược thế trận.
"Thống soái, tôi biết anh nhất định sẽ thắng!"
Sau khi thắng mới nói vậy, không tránh khỏi hơi nịnh nọt.
Trên lôi đài.
Advertisement
Lôi Hạo quỳ rạp dưới đất, dùng một hơi khí lực cuối cùng, hỏi: "Vì sao chứ?"
Giang Nghĩa thở dài một hơi, cười cười giải thích: "Tôi đã nói với cậu từ trước rồi, lực lượng của cậu vốn không phải của cậu, chỉ nhờ dược tính kích thích cơ năng của thân thể mà thôi, thúc đẩy tất cả năng lượng ở những nơi khác đều dùng vào chiến đấu. Một khí lực lượng hao hết, không cần bất kỳ kẻ nào ra tay, cậu sẽ ngã xuống không thể nào dậy nổi."
Lôi Hạo nói: "Điều này tôi tự biết rồi, vấn đề là, tôi rõ ràng đã tính xong thời gian, ít nhất tôi có thể cố gắng được ba phút mới đúng, vì sao lại sớm hơn?"
Đây là điều Lôi Hạo không thể nào hiểu được.
Giang Nghĩa nhìn Lôi Hạo, cứ nhìn như vậy, một lát sau, anh mới hỏi một vấn đề: "Lôi Hạo, cậu có biết tôi ngoại trừ thân phận quân nhân, còn có thân phận gì khác không?"
"Cái gì?"
"Tôi còn là một bác sĩ."
Lôi Hạo cau mày, cái này thì có liên quan gì đến bác sĩ?
Giang Nghĩa giải thích: "Nguyên nhân chính là vì tôi là bác sĩ, tôi biết năng lượng trong cơ thể cậu làm thế nào bị dược tính kích thích, lại là từ đâu được kích thích ra. Vậy nên, tôi đã làm một vài điều nho nhỏ với các huyệt đạo trên người cậu, khiến năng lượng của cậu vận chuyển càng nhanh, dùng tốc độ gấp mười lần vốn có.
Cái gì?
Lôi Hạo trợn tròn đôi mắt, anh ta căn bản không nghĩ đến Giang Nghĩa lại chơi hiểm như vậy.
Nhưng là động tay động chân khi nào?
Đang tự hỏi một chút, Lôi Hạo đột nhiên hiểu ra, "Phương pháp đâm lê sao?"
Không sai, chính là khi đâm lê.
Nắm tay của Giang Nghĩa nhìn qua thì mềm mại không có sức lực, nhưng trên thực tế, ý của Giang Nghĩa vốn cũng không phải muốn thông qua nắm tay khiến cho Lôi Hạo bị thương, bởi vì Giang Nghĩa cũng biết, khi đó Lôi Hạo đang trong trạng thái vô địch, dùng sức lực lớn cỡ nào cũng không thay đổi được gì.
Vậy nên mục đích đâm lê của Giang Nghĩa, là tấn công các huyệt đạo trên người Lôi Hạo, khiến cơ năng của anh ta vận chuyển càng nhanh hơn, lấy tốc độ gấp mười lần xói mòn.
Vốn Lôi Hạo đã tính toán, còn có thể gắng gượng thêm ba phút.
Nhưng sau khi bị Giang Nghĩa động tay chân, ba phút này đã không còn tồn tại.
Vậy nên, mỗi một hành động của Giang Nghĩa ở trên lôi đài đều là tồn tại ý nghĩa như vậy, mặc dù là phương thức đâm lê này nhìn qua là cách chiến đấu rất vụng về, nhưng cũng có ý nghĩa tồn tại riêng.
Lôi Hạo cho rằng bản thân mình đang chiếm thế thượng phong, chẳng biết đã rơi vào bẫy của Giang Nghĩa từ sớm.
Đã uống thuốc kích thích còn chẳng thể thẳng.
Thật là thất bại!
Lôi Hạo ngửa mặt lên trời hét dài, "Giang Nghĩa, tôi phục, con mẹ nó anh chính là quái vật, cũng chỉ có người đàn ông như anh mới xứng với danh hiệu chiến thần Tu La'. ông đây có chết trên tay anh cũng là đáng giá!"