"Cái gì mà chiến thần Tu La vô địch thiên ạ, tôi nhổ vào, kết quả cũng chỉ là như vậy mà thôi."
Bạch Dương ở bên dưới đã chẳng thể nghe nổi nữa.
Anh ta chỉ vào Lôi Hạo mắng: "Anh dùng thuốc tăng thể năng, thì tính là có bản lĩnh gì? Có năng lực, thì công bằng đánh với thống soái của chúng tôi một trận
di?"
Advertisement
Lôi Hạo nghe xong, cười xấu xa: "Tôi sẽ không công bằng như vậy đấy, anh có thể làm gì được tôi?"
Bạch Dương nóng nảy, "Nếu anh đã phá hỏng quy định, chúng tôi đây cũng không cần thiết tuân thủ quy tắc!"
Nói xong, anh ta liền định lên đài trợ giúp Giang Nghĩa.
"Bạch Dương!!!"
Giang Nghĩa hét lớn một tiếng, ngăn hành động của Bạch Dương lại.
Advertisement
Anh nói: "Bạch Dương, đây là cuộc chiến của tôi, đúng hơn là bài kiểm tra của tôi. Những thứ mất đi nếu có thể dễ dàng lấy lại, tôi sẽ càng không biết quý trọng."
"Nếu muốn lấy lại, thì phải cố gắng trả giá gấp trăm ngàn lần."
"Ông trời cho tôi tôi luyện như vậy, cậu chắc hẳn phải cảm thấy vui mừng giúp tôi mới phải"
Vừa nói, Giang Nghĩa khó khăn đứng dậy.
Bạch Dương nhìn mà trong lòng đau đớn, anh ta biết, giờ phút này Giang Nghĩa đã không còn chút sức lực nào, có thể đứng lên, cũng đã là cố gắng nhiều lắm rôi.
Đừng nói là chiến đấu, cho dù chỉ là gió thổi lớn một chút thôi, thì cũng có thể khiến Giang Nghĩa té ngã.
Bạch Dương đã muốn khóc.
Giang Nghĩa không cho anh ta bước lên lôi đài, vậy ý tử là, Giang Nghĩa đã sẵn sàng phải chết.
Người con trai giống như anh, thà rằng chết trên chiến trường, cũng không hề muốn khác giúp đỡ. "Thống soái!"
Bạch Dương hét lên, lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể làm gì.
Lôi Hạo ngẩng đầu lên cười ha ha, anh ta chỉ vào Giang Nghĩa nói: "Sư huynh, phẩm chất của anh mẹ nó cũng thật cao thượng. Người đàn ông như vậy, mới chính là người nhà binh, là chủ tướng. Cũng chỉ có người như anh, tôi giết mới có cảm giác thành tựu."
Giang Nghĩa cười lạnh một tiếng.
"Giết tôi?"
"Lôi Hạo, cậu mãi mãi chỉ là bại tướng dưới tay tôi, không giết được tôi đâu."
"Tôi đếm đến ba, cậu sẽ không thể nào đứng dậy nổi"
Lôi Hạo nghe xong, càng nở nụ cười càng rỡ, anh ta giang hai tay ra nói: "Sư huynh, không ngờ bản lĩnh khoác lác của anh lại lợi hại như vậy. Bây giờ anh đã là nó mạnh hết đà, đừng nói chiến đấu với tôi, anh có thể cố gắng đứng lên đã là điều khó khăn rồi. Với thân thể này của anh bây giờ, lấy cái gì đánh với tôi?" Giang Nghĩa cười ha ha, "Cậu không tin à? Chúng ta thử xem"
"OK."
Lôi Hạo vắt chéo hai tay đứng tại chỗ, "Đến đi, tôi muốn nhìn xem anh sẽ đánh bại tôi thế nào."
Giang Nghĩa nặng nhọc thở mấy hơi, đắt đầu đếm số.
"Ba."
"Hai."
Anh và Lôi Hạo bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt mọi người cũng đang nhìn chằm chằm Lôi Hạo.
Không ai tin Giang Nghĩa có thể đánh bại Lôi Hạo, nhưng mọi người lại chờ mong sẽ thật sự có kỳ tích xảy ra, tâm tình vừa rối rắm vừa mâu thuẫn không ngừng đan xen nhau.
"Một!"
Giang Nghĩa nói ra con số cuối cùng.
Gió thổi nhẹ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!