Lúc này, trong khán phòng của địa điểm khảo nghiệm, các thế lực từ khắp nơi kéo đến theo dõi trận chiến. Trong đó người phấn khích nhất chính là Ôn Nhược
Hà.
Ông ta ngồi trên ghế, mắt chỉ nhìn về một hướng.
Phòng số ba!
Những phòng khác ông ta đều không quan tâm, chỉ quan tâm căn phòng số 3, vì ở đó có Giang Nghĩa.
Advertisement
Ôn Nhược Hà cầm chuỗi hạt tràng trong tay và nhìn cửa phòng số 3 không chớp mắt.
Dựa theo thời gian đã tính thì hẳn là lúc này Giang Nghĩa đã bị trúng độc, cả người không còn sức lực, chỉ có thể bị đánh.
Ông ta tin rằng với năng lực của Hứa Tấn thì hắn ta sẽ dư sức đánh bại một Giang Nghĩa không còn khả năng đánh trả.
"Hứa Tấn, cậu nên ra ngoài rồi."
Advertisement
Lời còn chưa dứt, một tiếng động lớn vang lên.
Bức tường của căn phòng số ba rung chuyển dữ dội.
Uy lực thế nào mới có thể khiến cho bức tường rung chuyển? Rốt cuộc bên trong đã xảy ra trận chiến ở đẳng cấp như thế nào? Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ. Uông Oánh Hà thở dài, bà buồn bã nói: "Bây giờ thì ông hài lòng rồi phải không?"
Ôn Nhược Hà vuốt râu mỉm cười.
Không cần phải nói nữa, chấn động lúc nãy chắc chắn là do Hứa Tấn tàn nhẫn ra tay với Giang Nghĩa, ai bảo Giang Nghĩa đắc tội Hứa Tấn, bây giờ thì hay rồi, bị người khác ghi thù nên ăn đập một trận.
Vốn dĩ con đường của Giang Nghĩa sẽ rất dễ dàng, sao cứ nhất định phải tự chuốc khổ.
Đáng đời.
Trong lòng ông ta nghĩ thế nhưng không thể nói ra miệng.
Vẻ mặt Ôn Nhược Hà vẫn còn lộ chút buồn bã, ông ta nói: "Bà đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tổ chức một đám tang long trọng cho Giang Nghĩa, để nó ra đi than thản, tôi còn sẽ chuẩn bị cho nó một miếng đất phong thuỷ tốt.”
"Không uổng cho bọn ta từng là thầy trò.”
"Giang Nghĩa, sau khi con chết đi, mọi chuyện sẽ do người làm sư phụ này an bài thoả đáng.
Nói thì nghe hay đấy.
Người cũng chết rồi, làm những chuyện này có ích lợi gì?
Uông Oánh Hà lén lau nước mắt, bà buồn bã nói: "Giang Nghĩa là một đứa trẻ ngoan như vậy, bao nhiêu năm qua chúng ta đã hưởng không ít lợi từ thằng bé? Đến bây giờ, ông lại tính kế nó, hãm hại nó, ông làm thế sẽ bị trời phạt đấy”
"Hừ, đồ đàn bà nhu nhược."
Ôn Nhược Hà không muốn nói chuyện với người phụ nữ này nữa.
Ông ta không quan tâm trời phạt hay đạo đức, cái mà ông ta quan tâm chỉ là quyền lực thôi.
Chỉ cần có thể giúp Lôi Hạo thuận lợi tăng quan tiến chức thì trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng, Giang Nghĩa, muốn trách thì phải trách hắn không biết thức thời.
Ôn Nhược Hà hừ lạnh, trong lòng cảm thấy rất vui.
Cuối cùng diệt trừ được một kẻ địch to lớn.
Lúc này, cửa phòng số 3 mở ra, mọi người đưa mắt nhìn sang, Ôn Nhược Hà vui vẻ mong chờ Hứa Tấn đi ra.
Nhưng kết quả là..
Cánh cửa mở toang, một người đàn ông vạm vỡ bước ra.
Khuôn mặt sắc như dao, đôi mắt cương nghị.
Là Giang Nghĩa!
Tất cả mọi người trong khán phòng chỉ cười cười không quá ngạc nhiên, bởi vì theo quan điểm của họ, chuyện Giang Nghĩa là người đầu tiên bước ra là điều đương nhiên, đám công tử bột nát rượu ở phòng số ba sao có thể cản được Giang Nghĩa?”
Chỉ có Ôn Nhược Hà kinh ngạc đến mức đứng bật dậy.
"Không thể nào."
"Sao có thể như vậy?"