Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chiến Thần Hào Môn Giang Ninh Full

Chương 995:

 

Lâm Vũ Chân đưa một vài người vào. Hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh, vài người đột nhiên trở nên xấu hổ hơn. Họ cúi đầu không dám nhìn người khác.

 

“Những người này đến từ vùng Đại Tây Bắc, họ là công nhân từ công ty mà Lâm thị mới mua lại.” Lâm Vũ Chân nói: “Họ đã đến tận đây mà vẫn chưa ăn gì” “ôm Đám đông giải tán ngay lập tức, có người mang theo ghế, có người mang đồ ăn ngon, có người mang đồ uống…

 

“Đi nào, người anh em, anh có đói không? Ăn gì trước đi!” “Đã đến Lâm thị rồi thì chúng ta là người một nhà, mọi người đừng khách sáo” “Lão Hứa, mang vài phần bít tết lại đây, nhanh lên” Sự nhiệt tình của các nhân viên ở lâm thị khiến một số công nhân gần như chết lặng. Bọn họ không biết phải phản ứng như thế nào.

 

Chuyện này… Chuyện gì đang xảy ra với tập đoàn Lâm thị vậy?

 

Thư ký Tiểu Triệu khẽ vẫy tay, tất cả nhân viên đều ngầm đứng dậy, không tò mò nhìn chằm chằm một vài người sợ họ xấu hổ, chỉ còn lại những đồng nghiệp bưng đồ ăn tới tận tình tiếp đãi.

 

“Các anh ăn đi.

 

Giang Ninh mỉm cười chỉ vào những người xung quanh: “Đây là Lâm thị. Bọn họ đều là người của Lâm thị. Hiện tại các anh cũng vậy    “Nếu các anh ăn no, hãy nói cho tôi biết sự việc. Tôi sẽ giải quyết. Không ai trong số nhân viên Lâm thị của tôi có thể bắt nạt” Ánh mắt mấy người càng ngày càng đỏ, môi run lên, đứng lên muốn quỳ xuống, chưa từng thấy người tốt như vậy!

 

“Ngồi ăn đi” Giang Ninh nắm vai một người: “Cần gì thì cứ lên tiếng.

 

Hôm nay ở đây không có việc gì nữa, ăn nhiều vào đi” Vài người gật đầu, lau đi nước mắt khóe mắt, không ngừng nói lời cảm ơn, đã lâu đói bụng nhưng chịu không nổi, lập tức bắt đầu ăn.

 

Lâm Vũ Chân càng cảm thấy đau khổ hơn khi nhìn thấy bộ dạng ăn như hổ đói của bọn h.

 

Đây rõ ràng là những người lao động ở mức thấp nhất. Thu nhập hàng năm của họ có thể không đủ để một số người mua một bộ quần áo hàng hiệu.

 

Giữa Đại Tây Bắc và Đông Hải có một khoảng cách rất xa.

 

Dù là đi tàu hỏa cũng rất khó khăn, có lẽ bọn họ đã phải chịu không ít khó khăn khi trên đường tới Đông Hải này.

 

“Ăn từ từ, đừng để bị sặc” Lâm Vũ Chân rót nước cho họ và nhẹ nhàng nói.

 

Một lúc sau, vài người ăn no nê, trên mặt dần dần lộ ra một tia tức giận: “Đi, chúng ta đi phòng họp nói.” Giang Ninh dẫn mấy người lên tầng.

 

Ngồi trên ghế sa hoa, nhìn phòng họp sạch sẽ sáng sủa, mấy người có chút không thoải mái. Bọn họ gồi ở chỗ đó cũng không dám nhúc nhích, vì sợ quần áo bị những thứ này làm bẩn.

 

“Các anh nói đi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các anh lại tới Đông Hải tìm chúng tôi?” Giang Ninh trực tiếp mở miệng hỏi.

 

“Chúng tôi…Chúng tôi đã không được trả lương suốt một năm, thực sự là không thể chịu được thêm…” Vừa nói, người đàn ông cầm đầu vừa gạt nước mắt nói: “Vợ tôi bệnh nặng còn chờ tiền đi khám bệnh mà dù có như thế nào ông chủ cũng không chịu trả. Chúng tôi đi đòi thì họ, họ còn đánh chúng tôi.” Anh ta xắn tay áo, từng vết thương hiện ra, nhìn vô cùng ghê người.

 

Lâm Vũ Châu nhìn thấy vậy, cô không kìm nén được cơn tức giận.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!