Chương 616
Mấy chỗ võ quán thế này đúng là không thấy nhiều lắm, đặc biệt là ở thành phố lớn sâm uất như Thịnh Hải này.
“Cốc cốc cốt Lâm Vũ Chân gõ cửa: “Có ai không? Tôi tìm Diệp Khinh Vũ”
Chẳng bao lâu, cửa võ quán liền mở ra.
Diệp Sơn nghiêm mặt đứng ở cửa, vừa liếc.
mắt đã nhìn Giang Ninh đứng ở bên cạnh, sau đó mới tới Lâm Vũ Chân.
Trong lòng ông ta không khỏi cười lạnh.
Vẫn tính là thông minh, không tới một mình mà còn dẫn theo một người phụ nữ, cho.
rằng mình có dễ bị lừa như vậy sao?
“Cậu chính là sếp của Diệp Khinh Vũ sao?”
Ông ta không để ý tới Lâm Vũ Chân, trực tiếp nhìn Giang Ninh.
“Đúng, là tôi.”
Giang Ninh cảm thấy có hơi buồn cười.
Xem ra ông chú này rất không thích mình, trong giọng điệu khi nói chuyện đầy vẻ đề phòng.
“Bước vào đi!”
Diệp Sơn chấp hai tay ở sau lưng và xoay người đi vào, còn hừ một tiếng, rõ ràng không quá chào đón.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân nhìn nhau.
*Tình huống gì vậy?”
Lâm Vũ Chân thè lưỡi, khẽ nói.
“Thời kỳ mãn kinh thôi.”
Giang Ninh nói.
Hai người đi vào.
Võ quán không tính là nhỏ, không gian bên trong rất lớn, ở thành phố tấc đất tấc vàng như Thịnh Hải này, có thể có một võ quán lớn như vậy, xem ra tình hình nhà Diệp Khinh Vũ cũng không tệ.
Diệp Khinh Vũ đang ngồi trong phòng tập rộng rãi. Khi thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân tới, trên gương mặt cô ấy đầy vẻ bất lực.
Cô ấy cũng không biết nên giải thích như thế nào nữa.
“Vũ Chân, hai người đã tới Diệp Khinh Vũ đứng lên đi tới, đang muốn giải thích thì Diệp Sơn đã ngất lời cô ấy.
“Con dẫn cô gái này vào phòng trong ngồi một lát đi”
Diệp Khinh Vũ nhíu mày nhìn Diệp Sơn, mở miệng muốn nói gì đó.
“Con không nghe thấy sao?”
Diệp Sơn lập tức cao giọng.
Diệp Khinh Vũ hơi tức giận. Cô ấy cảm thấy Diệp Sơn như vậy thật bất lịch sự.
“Cậu giúp tôi sắp xếp lại dụng cụ tập luyện địt”
Diệp Sơn không hề khách sáo, chỉ vào Giang Ninh trực tiếp ra lệnh.
‘Vẻ mặt nghiêm túc này làm Lâm Vũ Chân cũng bị dọa.
Cô nhìn về phía Diệp Khinh Vũ, thấy trên gương mặt Diệp Khinh Vũ đầy vẻ áy náy.
“Được rồi, tôi sẽ sắp xếp dụng cụ giúp chú”
Giang Ninh lại không để ý, khẽ cười nói: “Khinh Vũ, cô dẫn Vũ Chân vào trong phòng ngồi đi”
Diệp Khinh Vũ nhìn Giang Ninh với ánh mắt áy náy, cũng không có cách nào nói được gì, đành phải dẫn theo Lâm Vũ Chân vào phòng trong.
Cả phòng tập võ chỉ còn lại hai người Diệp.
Sơn và Giang Ninh.
Diệp Sơn nhìn Giang Ninh như nhìn kẻ trộm, ánh mắt không thiện cảm đầy vẻ phẫn nộ và hung ác.
Mà Giang Ninh lại hết sức bình tĩnh, thậm.
chí trên mặt còn hiện ra ý cười “Mấy thứ này phải cất vào đâu ạ?”
Giang Ninh chỉ vào những tấm đệm, bọc đầu gối trên mặt đất, mỉm cười hỏi “Để ở đây”
Diệp Sơn tùy tiện chỉ một chỗ.
Giang Ninh không nói gì, khẽ gật đầu, lại đi tới kiên trì sắp xếp, sau đó đặt ở chỗ Diệp.
Sơn đã chỉ.
Diệp Sơn cứ nhìn gáy Giang Ninh, trong lòng hừ một tiếng.
“Thật biết giả vờ”“
Ông ta lại đứng nhìn Giang Ninh ra tay sắp.
xếp, cất các dụng cụ đặt rải rác trên mặt đất, tùy ý sai bảo giống như người tới không phải là khách của mình.
*Xong rồi”
Tay chân Giang Ninh nhanh nhẹn, rất nhanh đã sắp xếp xong, thái độ trước sau vân bình Tĩnh, không hề có vẻ gì khó chịu.
Hắn nhìn ra được, những dụng cụ nằm rải rác trên mặt đất rõ ràng là do Diệp Sơn cố ý ném ra.
“Còn có cọc người gỗ này nữa, giúp tôi chuyển sang bên kia đi”
Diệp Sơn lại nói.
‘Giang Ninh vẫn không từ chối, giơ một tay nhấc cọc người gỗ lên chuyển sang một bên.
Ánh mắt Diệp Sơn lập tức lại sáng ngời.
“Cậu từng luyện võ à?”
Ông ta lập tức gặng hỏi, cọc người gỗ hơn năm mươi cân, Giang Ninh dùng một tay lại cầm lên được, sao có thể là người bình thường được.
“Biết chút quyền cước thôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!