Chương 1641:
“Giang Ninh, lâu rồi không gặp”
Nhìn thấy bộ mặt quen thuộc đó, trong lòng Giang Ninh bỗng nhiên run lên: “Rốt cuộc bây giờ ngài là Hà đạo nhân hay vẫn là Chủ Thượng vậy?”
“Tôi là Hà đạo nhân.”
Hà đạo nhân nhìn Giang Ninh, nở một nụ cười, giống như trước đây ở trên phố, y như lúc cứu Giang Ninh.
“Tại sao?”
Giang Ninh hít sâu một hơi: “Gạt tôi ngài vui lắm sao?”
Trong đầu anh hiện lên những hình ảnh mà Hà đạo nhân bảo vệ anh, dạy bảo anh, coi anh như con ruột quan tâm lo lắng, bảo vệ hình tượng cho anh…
Nhưng ông ta, tại sao lại phải lừa anh chứ?
Sau mấy năm truy lùng thì người nắm giữ Ẩn Môn chính là Chủ Thượng, cũng là sư phụ của anh!
Người đó làm trọng thương sư phụ của anh, thậm chí là người muốn giết sư phụ của anh, nhưng anh hiểu ra, tất cả những chuyện này đều là lời bịa đặt!
“Đời người có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, tôi cũng luôn cảm thấy mình xoắn xuýt bên trong”
Hà đạo nhân nhìn Giang Ninh với ánh mắt dịu dàng, dường như biết nguy hiểm đang đến gần mình, ngược lại cũng không thể buông xuôi: “Cậu không cần cảm ơn vì năm đó tôi đã cứu cậu đâu.”
“Thực ra là năm đó cũng không phải năm đó tôi muốn cứu cậu, chỉ là tôi…”
Ông ta cười chế giễu: “Chỉ là tôi muốn dùng cậu để uy hiếp Giang Đạo Nhiên giao Cực Đại Quyền Phổ của nhà họ Giang ra: “Sau khi lấy được Quyền Phổ, tiếp đó sẽ giết cậu, đây mới là kế hoạch ban đầu của tôi, tiếc là tôi không nỡ ra tay”
Giang Ninh không nói gì.
Anh càng không tin chân tướng sự việc năm đó chính là như vậy.
Anh lắc đầu: “Tôi không tin”
“Bây giờ ngài còn muốn lừa tôi nữa sao?”
Mặc dù Hà đạo nhân biết phía sau người anh có một tờ Quyền Phổ, ông ta vẫn sẽ không giết mình, ngược lại sẽ toàn tâm chỉ bảo anh, tìm hiểu Quyền Phổ.
Nếu ông ta muốn giết anh, thì hầu như bất cứ lúc nào cũng đều có thể lấy đi tính mạng của anh!
“Đồ đệ ngốc, tôi cũng không phải là người tốt lành gì, số người tôi giết còn chưa đủ hay sao?”
Hà đạo nhân cười trong đau khổ, khóe miệng tuôn trào ra máu ngay tức khắc: “Tôi giết nhiều người như vậy, tôi hại chết bao nhiêu là người vô tội, những việc này cũng là một điều tội lỗi, tôi là người như vậy, có gì mà cậu không thể tin chứ?”
Ông ta thở dài một tiếng, không hề quan tâm đến vết thương của mình một chút nào.