Chương 1306:
“Không phải là Giang Ninh không cho phép chúng ta về nước, hắn không có cái bản lĩnh này. Mà là người đứng sau hắn… Mấy người hiểu không?” Bảo Vinh Đông hét lên: “Tại sao năm đó chúng ta lại phải rời khỏi, chạy trốn ra nước ngoài? Tôi nghĩ vài người trong số mấy người nên hiểu rõ rằng, nếu bây giờ chúng ta muốn trở về thì vẫn cần sự cho phép của người kia, mấy người có phục không?” Tất cả mọi người đều phản ứng lại với một từ trong số những lời này.
Chính là người kia!
Có phải là chủ thượng của môn phái ẩn danh kia không đồng ý cho bọn họ quay trở về không?
“Không phục!” Đường chủ của sảnh Rồng là người đứng dậy đầu tiên: “20 năm rồi, hắn ta thật sự cho rằng chúng ta vẫn dễ bị chèn ép như năm đó sao? Tôi không phục!”
“Tôi cũng không phục!” Đường chủ của sảnh Răn lớn tiếng nói: “Thực lực của Thanh Môn ở nước ngoài của chúng ta bây giờ còn thua xa năm đó nữa thì hắn ta còn tính toán cái gì nữa? Tưởng rằng chỉ một thẳng ranh con thôi mà đã có thể cản đường chúng ta về nước rồi ư?”
“Hắn ta nằm mơ đi!” Mười mấy người này lần lượt gào lên.
Bọn họ đều tin rằng Giang Ninh không phải là người phát ngôn của môn phái ẩn danh kia, mà chẳng qua chỉ là một con chó cấp dưới của chủ thượng mà thôi.
Nghe theo mệnh lệnh của chủ thượng muốn ngăn người của Thanh Môn trở về.
Đừng hòng!
“12 vị đường chủ nghe này!” Bảo Vinh Đông hét lên: “Người kia tuy là không dễ đối phó như vậy, nhưng cũng không phải là không thể đối phó được!”
“Thanh Môn chúng ta đã phải chịu nhục 20 năm rồi, cũng đến lúc phải lấy lại rồi!” Ông ta đứng dậy, toàn bộ 12 người cũng đứng dậy theo ông ta.
“Tôi không quan tâm mấy người dùng cách nào, cũng phải nghĩ mọi cách để về nước, sau đó giết Giang Ninh trước và tiêu diệt Lâm Thị cho tôi! Để chủ thượng kia xem xem ai có thể ngăn được chúng ta!”
“Rõt” Mọi người đồng thanh hét lên.
Sau khi cuộc họp kết thúc, 12 vị đường chủ giải tán, sau đó lần lượt đi sắp xếp người của mình.
Sắc mặt của Bảo Vinh Đông vẫn khó coi như cũ.
Chỗ cũ của Thanh Môn bị sỉ nhục như vậy, giống như lột hết đồ của ông ta rồi bỏ lại hắn trên đường phố vậy. Loại chuyện trần trụi nhục nhã đó khiến ông ta phải mặt đỏ tía tai.
Nhiều năm như vậy rồi, cho dù là năm đó bị đuổi ra nước ngoài, bán hết sức lực cho chủ thượng ở nước ngoài, ông ta cũng chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy.
“Giang Ninh…” Bảo Vinh Đông híp mắt lại: “Cậu cho rằng có chủ thượng chống lưng đằng sau cho mình thì có thể không kiêng nể gì cả như vậy sao?” Rắc rắc!
Ông ta siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu rắc rắc, sát khí lạnh lùng nghiêm nghị, dường như chỉ trong phút chốc đã khiến bầu không khí xung quanh giảm xuống mấy độ.
Rất nhanh sau đó Thanh Môn đã có phản ứng lại.
Bảo Vinh Đông đã trực tiếp ra lệnh phải lấy được mạng của Giang Ninh!
12 vị đường chủ đều đã hành động rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!