Chương 1256:
Chưa đến phương Bắc được mấy ngày, liền bị mấy đợt người đến ám sát, song nếu là nhằm vào anh mà đến, thì Giang Ninh cũng chẳng thèm để ý làm gì, nhưng những người này, rò ràng là đang nhắm vào Lâm Vũ Chân!
“Rầm rầm!”
“Rầm rầm!”
Giang Ninh đuổi theo, chớp mắt liền đã đuổi kịp hai người.
“Còn muốn chạy sao?”
Rồi bất ngờ thay, tốc độ của Giang Ninh bỗng tăng vọt, như loài báo săn, nhanh đến lạ thường!
Ở trong màn đêm đen, thì còn đáng sợ hơn cả mà quỷ.
Hai tên sát thủ, cơ bản là không có ý muốn đánh nhau với Giang Ninh, thậm chí đến cả một quyền của Giang Ninh cũng mặc kệ, mà chỉ muốn trốn thoát.
Thế nhưng quả đấm của Giang Ninh, bọn họ dám chịu được ở chỗ nào chứt!
Chỉ với một quyền, thì đã làm cho một người trong đó phải ngã xuống đất, mà không thể phát ra được tiếng kêu nào, người còn lại thấy vậy, thì không chút do dự, lập tức cắt nát viên thuốc ở trong miệng, chỉ vài giây đồng hồ sau, vẻ mặt đã trở nên xanh đen, rồi tắt thở ngay trong nháy mắt!
Giang Ninh tiến lên nhìn thoáng qua, thì đều thấy được hình xăm đỏ ửng, ở trên cổ hai người, vẻ mặt đột nhiên biến sắc: “Điệu hổ ly sơn?”
Không để ý được gì nữa, anh vội vàng xoay người chạy về khách sạn.
Bảo Mạc Nhĩ ra tay trước, anh Cẩu bắt đầu bị điều đi, hiện giờ cả mình cũng bị dẫn ra, bọn người này, đúng là lão luyện mài Vào lúc này, trên sofa trong phòng khách sạn của Giang Ninh, Lâm Vũ Chân đang nằm ở đó, cả người được bọc thảm lông, ngủ vô cùng ngon giấc.
Mà giữa hành lang, có một người khoác trường bào, mang mặt nạ trên mặt, đang bước từng bước, đến gian phòng chính xác mà Lâm Vũ Chân hiện đang ở.
Đôi mắt dưới mặt nạ kia, âm u lạnh lẽo, đằng đằng sát khít.
Ông ta bước từng bước vào phòng, ý muốn giết người trên người ngày càng dày đặc!
“Kẽo kẹt…” Bàn tay ông ta hơi dùng sức, trực tiếp đánh văng cánh cửa bị khóa chặt ra, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa phòng ra.
“Đã lâu không gặp.” Cửa vừa mở ra, chỉ thấy hai ông cụ mỗi người tự dời một cái ghế ngồi ở đó, cười tủm tỉm nhìn anh.
“Thật không ngờ rằng, ông đối xử với người đó lại trung thành như vậy” Hạ Lâm Bắc hừ một tiếng: “Ngôn Đường, bạn bè lâu năm không gặp mặt, không tháo cái mặt nạ trên mặt xuống được à”
“Ha ha, quả thật đã lâu không gặp, vậy mà hai người các ông vẫn chưa chết đấy ha” Ngôn Đường tháo mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt già nua: “Lần trước chủ thượng không giết các người, quả thật hai người rất may mắn đấy”
“Người nên chết tự nhiên sẽ chết, người không nên chết thì ai cũng không thể tiễn đi được” Yến Xích Nam nhìn Ngôn Đường một cái, chậm rãi đứng lên.