Tô Mai mất hứng nói: “Biết con gái của tôi gả cho một người giàu có nên mới muốn châm chọc khiêu khích tôi chứ gì” Giang Ninh cũng có tiền nhưng bà không thèm so đo.
Tô Mai rất muốn trả lời nhưng lại không muốn chấp nhặt với người bạn học cũ này.
Từ khi còn là sinh viên, lúc bà vẫn còn là hoa khôi của lớp thì hai người đã có không ít lần từng bị so sánh với nhau, bây giờ đã gân năm mươi tuổi nên không thể so sánh gì nữa, vì vậy bắt đầu so sánh con rể với bà.
“Mẹ, sao vậy?”
Giang Ninh tắm xong, vừa lau tóc vừa đi xuống dưới lầu.
“Không có việc gì.”
Tô Mai cất điện thoại quay đầu nhìn Giang Ninh: “Tắm rửa xong thì nghỉ ngơi một chút, mỗi ngày đều bận rộn chạy ở bên ngoài để lo công việc kinh doanh đã rất vất vả rồi” Bà cũng không biết Giang Ninh đi đâu, bây giờ Lâm Thị phát triển nhanh như vậy, nghiệp vụ đã trải rộng khắp cả nước.
Lần trước vẫn còn ở Thành Hải, đợi đến khi bà hỏi Giang Ninh lại đi phương bắc rồi, mỗi lần thấy Giang Ninh khổ cực như vậy Tô Mai đều cảm thấy đau lòng.
Giang Ninh cố gắng như vậy còn không phải là vì muốn chia sẻ với Lâm Vũ Chân cố gắng phát triển Lâm Thị sao.
Có đôi khi bà cảm thấy ghen tị với Lâm Vũ Chân vì có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy.
“Không vất vả, làm việc giúp gia đình thì sao có thể nói là vất vả chứ”
“Ding dong ——” Giang Ninh nói xong thì điện thoại của Tô Mai lại vang lên, lần này là thông tin.
Tô Mai nhìn thoáng qua, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Bạn học cũ hẹn gặp ở buổi họp lớp mừng hai mươi năm tốt nghiệp” Thấy Giang Ninh nhìn, Tô Mai cũng không giấu diếm, anh gần giống như là con trai của mình thì có gì mà phải giấu diếm: “Mẹ không muốn đi” Giang Ninh cười, nhìn thấy sắc mặt của Tô Mai thực sự là không muốn đi, nhưng không muốn đi thường luôn có lý do tại sao không muốn đi.
Tính chất của những buổi họp lớp hiện nay, đặc biệt là những buổi họp lớp mừng hai mươi năm tốt nghiệp đã hoàn toàn thay đổi từ lâu rồi.
Một số người đi tham dự với tâm lý có thể khoe khoang một chút, cũng có người đi tham dự với tâm tư có thể chia rẽ một đôi.
“Trong đám bạn học nếu như có người có quan hệ tương đối tốt trái lại có thể liên lạc và kết nối tình cảm, dù sao sau khi lập gia đình cơ hội gặp nhau quả thực ít hơn rất nhiều” Giang Ninh cười nói.
Dựa vào tình trạng hiện tại của nhà họ Lâm thì Tô Mai không đến mức phải cảm thấy ngại khi đi tham gia.
Những người ở độ tuổi của họ đã lăn lộn hơn hai mươi năm, ít hay nhiều thì đều có chút giá trị bản thân.
“Hay là mẹ lo lắng những người năm đó đã từng theo đuổi mẹ bây giờ vẫn còn không từ bỏ nên sẽ làm cho ba ghen”
“Ông ấy ghen cái gì chứ” Tô Mai đỏ mặt: “Cái đứa trẻ này, mẹ đã lớn tuổi rồi, nếp nhăn cũng có một đống nên làm gì có ai để ý tới mẹ chứ”