Chương 9: Đổ Bệnh
Đổng Thiên Bảo liền đuổi mấy tên bảo vệ đó, kêu bọn họ lập tức cút đi.
Sau đó anh cười tươi nói với Trần Ninh: “Thiếu gia, mau mời vào.”
Trần Ninh nhìn Đổng Thiên Bảo chân trần mà không phát giác, nhàn nhạt nói: “Đi giày vào trước đi.”
Đổng Thiên Bảo nghe vậy kinh ngạc, cúi đầu mới phát hiện, thì ra lúc nãy gấp quá mà ngay cả giày cũng quên mang.
Anh mang giày vào, có chút quẫn bách nhìn Trần Ninh: “Thiếu gia mời vào.”
Trần Ninh và cả nhà Tống Sính Đình đi vào nhà hàng “Mạn Bộ Vân Đoan”.
Nơi này quả nhiên trang trí cực kỳ sang trọng, đi vào đây liền giống như vào cung điện vậy.
Đổng Thiên Bảo cười nói: “Thiếu gia, mời đi bên này, đến phòng bao tốt nhất của chúng tôi.”
Mã Hiểu Lệ lúc này không nhịn được mà nhỏ giọng: “Hay là đừng đến phòng bao đi, tôi ăn ở trong sảnh là được rồi.”
Thì ra, bà biết ở bất kỳ nơi nào, phí của phòng bao nhất định đắt hơn nhiều với ở đại sảnh.
Bà thấy chỗ này vàng son lộng lẫy, còn hoành tráng hơn mấy cung điện trên tivi.
Ăn ở đại sảnh chưa chắc nhà bọn họ đã trả nổi tiền nữa, ngộ nhỡ tới phòng bao mà không có tiền trả thì sao?
Trần Ninh nói với Đổng Thiên Bảo: “Mẹ tôi không thích phòng bao.”
Đổng Thiên Bảo liền cười nói: “Thì ra dì thích bầu không khí náo nhiệt chút, vậy thì đại sảnh vậy. Bàn gần cửa sổ bên kia, có thể vừa ăn vừa ngắm cảnh bên ngoài.”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Được!”
Đám người bọn họ ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, Đổng Thiên Bảo gọi quản lý nhà hàng đưa thực đơn lên, anh đích thân gọi món.
Tống Sính Đình bọn họ mở thực đơn ra nhìn, cả nhà liền hít ngược một hơi lạnh.
Cá chỉ vàng tự nhiên 8 nghìn nửa kg, Đông Doanh Võng Bào 3 vạn nửa kg, nhím biển cao cấp 9 nghìn nửa kg…
Tống Trọng Bân cuối cùng ngồi không yên, giật mình vội nói: “Đắt quá rồi đắt quá rồi, nhà chúng ta ăn không nổi, lát nữa chúng ta cũng không thanh toán được, mau đi mau đi.”
Đổng Thiên Bảo nghe vậy vội nói: “Chú, lời này của chú không đúng rồi, thiếu gia và mọi người không dễ gì mới tới chỗ cháu ăn một bữa, đây đã là nể mặt Tiểu Bảo cháu rồi, cháu còn dám thu tiền của chú?”
“Chú, dì, sau này mọi người cứ việc tới đây dùng bữa, miễn phí mãi mãi.”
“Mọi người cứ xem nơi này như phòng ăn nhà mình vậy, tuyệt đối đừng khách khí với Tiểu Bảo cháu.”
Cái gì?
Miễn phí mãi mãi?
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn nhau, không dám tin là thật.
Tống Sính Đình khó khăn mở miệng: “Bố, thực ra Đổng tiên sinh lúc trước có quan hệ rất tốt với Trần Ninh…”
Trần Ninh nói nhẹ: “Đúng, Tiểu Bảo lúc trước là cấp dưới của con, người mình, không cần khách khí với cậu ấy.”
Một câu người mình, Đổng Thiên Bảo kích động không thôi, âm thanh run rẩy, nói lớn: “Đúng đúng đúng, người mình… Lúc trước cháu gặp nạn, là thiếu gia cưu mang cháu, không có thiếu gia thì không có Tiểu Bảo cháu ngày hôm nay, vì vậy mọi người tuyệt đối đừng khách khí với cháu, nếu không có nghĩa là xem cháu như người ngoài.”
Đổng Thiên Bảo nói xong, thấy cả nhà Tống Trọng Bân không dám gọi món, anh liền gọi thay, dặn dò mấy người quản lý bên cạnh, cái gì mà bào ngư tôm hùm, cái gì mà bít tết trứng cá tầm, toàn bộ đều gọi một phần.
Ngay cả tiểu công chúa Tống Thanh Thanh, anh cũng nghĩ tới, gọi giúp mấy phần kem bánh ngọt.
Cuối cùng anh còn đích thân mở một bình rượu vang mười mấy vạn.
Trần Ninh nâng ly rượu, uống một ly với Đổng Thiên Bảo, sau đó dặn dò: “Tiểu Bảo, tôi và người nhà ăn cơm, không thích bị làm phiền, hiểu chưa?”
Đổng Thiên Bảo có vinh hạnh cạn ly với Trần Ninh, hưng phấn đỏ mặt, giống như uống ba lít rượu vậy.
Sau khi anh rời đi, gọi Thạch Thanh, thuộc hạ đắc lực của mình tới, dặn dò không cho bất kỳ người nào tới làm phiền nhà thiếu gia dùng bữa.
Từng món ăn thịnh soạn thơm ngon được đưa lên, kiểu món ăn này đã vượt quá tổng thu nhập của cả ba người nhà Tống Trọng Bân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Thanh Thanh hưng phấn nói: “Woa, nhiều món ngon quá, còn có kem, món ăn còn phong phú hơn yến tiệc lúc nãy của ông cố, bố lợi hại quá!”
Tống Trọng Bân ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ninh, hỏi: “Trần Ninh, quan hệ của cậu và Đổng Thiên Bảo thật sự tốt như vậy sao?”
Trần Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”
Mã Hiểu Lệ cũng không nhịn được mà hỏi: “Bữa cơm này không cần trả tiền thật?”
Trần Ninh cười nói: “Mẹ, không những bữa này không cần trả, cho dù sau này mọi người tới đây ăn cơm cũng không cần tiền.”
Tống Sính Đình cười khổ nói với Trần Ninh: “Xem ra Đổng Thiên Bảo này đúng là rất trọng nghĩa, một chút ơn huệ năm đó của anh, cả đời này đều ghi nhớ.”
“Có điều chúng ta sau này vẫn nên ăn ở nhà, chuyện khác cũng cố gắng đừng làm phiên Đổng tiên sinh giúp đỡ.”
“Chúng ta cần tự lực, đừng nên làm phiền người ta.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Được!”
Cả gia đình cuối cùng bắt đầu ăn cơm, mọi người bị đuổi ra khỏi yến tiệc của Tống gia, bây giờ lại ăn trưa còn phong phú cao cấp hơn bữa tiệc đó.”
Ủy khuất trong lòng cuối cùng đạt được chút an ủi.
Trần Ninh bên này mới bắt đầu ăn cơm, yên tiệc Tống gia bên kia lại xảy ra chuyện.
Thì ra, cả nhà Trần Ninh vừa rời đi, trong bữa tiệc liền có mấy lãnh đạo các cấp tới.
Nếu như thường ngày, mấy người này đều là nhân vật lớn mà Tống gia không với tới!
Đột nhiên nhiều nhân vật lớn tới chúc thọ như vậy, Tống lão gia cực kỳ hưng phấn, cảm thấy vô cùng nở mặt.
Ông ta đích thân đi mời rượu đám người này, cuối cùng uống liền mấy lít rượu.
Mấy nhân vật này uống xong rượu, liền rời đi.
Nhưng bọn họ vừa rời đi, Tống lão gia liền xảy ra chuyện.
Thì ra ông ta bị tam cao, bác sĩ dặn kỹ không được uống rượu.
Ông ta hôm nay vì lấy lòng đám lãnh đạo tới chúc thọ này, mà uống một mạch mấy lít rượu.
Lập tức đột quỵ ngay tại chỗ!
Ông ta sau khi đột quỵ, dọa cho đám bạn bè thân thích hết hồn.
Tống Trọng Hùng đúng lúc nghe nói bệnh viện nhân dân có giáo sư huyết quản tim não nổi tiếng nhất, Lương Thiên Vân dùng bữa ở nhà hàng bên cạnh.
Thế là ông ta không đợi được xe cấp cứu nói, liền vội đi qua mời Lương Thiên Vân tới cứu người giúp.
Lương lão giáo sư có lòng cứu người, lập tức đi qua, kiểm tra cho Tống lão gia một lượt, sau đó thở dài nói: “Tam cao lại uống rượu, tình trạng nghiêm trọng, đưa đi bệnh viện xem xem, có điều tôi khuyên mọi người nên chuẩn bị tâm lý.”
Đám người Tống Trọng Hùng vừa nghe, lời này rõ ràng là nói lão gia không xong rồi!
Tống Trọng Hùng biến sắc, vội nói: “Lương lão giáo sư, tình hình nghiêm trọng như vậy, thật sự không có cách nào tốt, có thuốc đặc hiệu sao?”
Lương lão giáo sư thở dài nói: “Đột quỵ vốn là bệnh nan giải nhất, vấn đề hóc búa của y học bây giờ. Chỉ có thể đề phòng làm chính, một khi phát bệnh chỉ có thể chữa trị đơn giản, có thể vượt qua hay không toàn nhờ vận may.”
Ông ấy nói đến đây, hình như lại nhớ tới gì đó, liền thêm một câu: “Nhắc tới thuốc đặc hiệu, đúng là có một loại.”
Đám người Tống Trọng Hùng nghe vậy liền có hy vọng: “Thuốc gì, cho dù đắt cỡ nào, Tống gia chúng tôi cũng đồng ý mua.”
Lương lão giáo sư nói: “Thuốc này gọi là An Cung Hoàn, sản xuất mấy chục năm trước. Lúc đó pháp luật còn chưa cấm dùng cao hổ, ngưu hoàng thiên nhiên, sừng tê giác, vân vân các loại thuốc quý hiếm. An Cung Hoàn dùng chín loại nguyên liệu thuốc quý hiếm, tinh chế thành, có tác dụng lớn với bệnh đột quỵ.”
“Có điều sau này bị cấm dùng các loại thuốc này, liền dừng sản xuất.”