Chương 506: Gọi Chòng Cô Tới Đây!
Cậy thế nạt người!
Thế này mới gọi là có tiền cậy thế nạt người!
Tặng một chiếc xe cho giáo viên tính là bản lĩnh gì?
Trực tiếp tặng cho tất cả giáo viên và nhân viên trong trường một tòa nhà ký túc, đây mới gọi là có tiền tự do phóng khoáng!
Tất cả phụ huynh có mặt đều tới tấp nhìn Trần Ninh một cách ngưỡng mộ, không những bởi vì Trần Ninh hào phóng, mà còn bởi Trần Ninh đã dạy dỗ cho cái tên nịnh hót Chu Bạch Phượng này một bài học.
Các bậc phụ huynh thật sự rất ghét Chu Bạch Phượng này.
Người phụ nữ này ỷ vào việc mình có chút tiền, cả ngày ở trong nhóm chat nịnh hót giáo viên, lúc nói góp tiền mua ipad cho giáo viên, lúc lại nói góp tiền mua quà cho con giáo viên.
Hơn nữa mỗi lần quà đề nghị mua đều là thứ rất đắt.
Rất nhiều phụ huynh chỉ là những người đi làm bình thường, lương trả tiền nhà tiền xe, còn phải cho con đi học, mỗi tháng đều cần bớt ăn bớt mặc mới có thể đủ duy trì cuộc sống, sao gánh được sự giày vò của loại người nịnh hót kiểu này, dăm bữa nửa tháng lại tặng quà giáo.
viên chứt Bọn họ từ lâu đã muốn chửi Chu Bạch Phượng này máy câu giống như Mã Hiểu Lệ, nhưng không có dũng khí.
Bọn họ cũng từng tưởng tượng sẽ cho Chu Bạch Phượng một cái tát thật đau, nhưng không có thực lực.
Bây giờ, Mã Hiểu Lệ chửi Chu Bạch Phượng.
Trần Ninh lại trực tiếp đánh vào phương diện tiền bạc mà Chu Bạch Phượng lấy làm tự hào nhất, cho Chu Bạch Phượng một đòn nặng nề.
Các phụ huynh có mặt đều mừng thầm trong lòng, thầm khen Trần Ninh: làm hay lắm!
Chu Bạch Phượng vừa rồi quả thật bị lời của Trần Ninh làm cho hóa đá.
Trong nhà cô ta có chút tiền, điều này là thật, nhưng cô ta không lấy ra được hai mươi triệu tệ, cho dù trong nhà có hai mươi triệu tệ, cô ta cũng không thẻ lấy hét ra đi quyên góp cho nhà trẻ xây tòa nhà ký túc, cô ta cũng không ngốc.
Nhưng, cô ta cũng không tin Trần Ninh có thể lấy ra ba mươi triệu tệ.
Cô ta liếc nhìn chiếc xe Hongqi chẳng máy giá trị đó của Trần Ninh, cười lạnh lùng: “Hừ, cái loại nghèo như anh, có ba mươi triệu tệ sao?”
“Đoán chừng trong túi anh còn “sạch” hơn mặt anh đó, lại dám nói khoác quyên góp một tòa nhà ký túc cho giáo viên và nhân viên, không thấy mắt mặt à?”
Trần Ninh nghe vậy, trực tiếp lầy một chiếc thẻ đen
Chương 596.oiiChậng¡Bô,Jýi$’ẬŸhà bỏ quảng cáo American Express trong ví tiền ra, vứt phăng lên mặt người phụ nữ này, lạnh lùng nói: “Mỏ mắt chó của cô ra, cô xem thử thẻ này có ba mươi triệu tệ hay không?”
Bụp!
Chiếc thẻ đen American Express đập vào mặt Chu Bạch Phượng, phát ra tiếng kinh người, còn làm cho mặt của Chu Bạch Phượng sưng đỏ lên một vùng.
Cô ta theo bản năng đưa tay bắt lấy chiếc thẻ mà Trần Ninh vứt lên mặt cô ta, khuôn mặt bị đánh đỏ bừng bừng.
Cô ta vừa sợ vừa tức, như một người đàn bà chanh chua mắng nói: “Anh lại dám dùng thẻ đánh tôi, cái thẻ vớ vẫn này của anh lại dám nói trong đó nhất định có ba mươi triệu tệ sao?”
Cô ta vừa dút lời, lập tức liền vang lên một tràng tiếng cười nhạo.
Các bậc phụ huynh có mặt tới tấp cười lạnh lùng nói: “Uổng công cô ta ngày thường vẫn bày ra dáng vẻ rất có tiền, lại ngay cả thẻ đen American Express cũng không biết.”
“Đúng vậy, người có tiền có ai không biết thẻ đen American Express, dùng được toàn cầu, không có hạn mức.”
“Thẻ đen American Express, đừng nói là mấy chục triệu tệ, cho dù một lần quẹt máy trăm triệu tệ cũng không thành vân đê, ngay cả điêu này cô ta cũng không biệt, vừa nhìn đã biết là người giả vờ giàu có, hoặc là nhà giàu mới nỗi.”
Chu Bạch Phượng nghe thấy người xung quanh bàn luận, vẻ mặt của cô ta vô cùng khó coi, cúi đầu khiếp sợ nhìn chiếc thẻ đen bé nhỏ cầm trong tay.
Cô ta vẫn thật sự không hiểu, chỉ một chiếc thẻ đen bé tẹo.
này cũng lợi hại như vậy ư?
Cô ta lại nhìn Trần Ninh, vẫn không tin!
Là giả!
Chiếc thẻ này chắc chắn là giả!
Cô ta tin chắc Trần Ninh sẽ không có nhiều tiền như vậy, Trần Ninh có tiền thì sẽ không đi chiếc xe Hongdi rẻ tiền như thế, Trần Ninh giàu như vậy, Mã Hiểu Lệ sẽ không tiếc tiền góp tiền mua xe cho giáo viên.
Vì vậy, chắc chắn Trần Ninh không có tiền, chiếc thẻ này cũng chắc chắn là giả.
Cô ta cười lạnh lùng: “Bên người chỉ cất con chuột chết, còn giả mạo mình đi săn.”
“Anh lầy một chiếc thẻ giả hù dọa ai chứ?”
Mọi người có mặt nghe thấy lời này của Chu Bạch Phượng, tất cả đều sững sờ, đều ngạc nhiên nghỉ ngờ không chắc chắn nhìn về phía Trần Ninh, thầm nghĩ: Hả, lẽ nào thẻ của Trần Ninh thật sự là giả?
Chu Bạch Phượng sau khi cho rằng thẻ của Trần Ninh là giả, cô ta liền lấy lại khí thế.
Cô ta vênh váo tự đắc chỉ vào Trần Ninh nói: “Anh đã đánh tôi, thuộc hạ của anh đã đánh hai em trai tôi, mẹ vợ anh đã mắng tôi, cả nhà các người đều có tội, bây giờ các người tốt nhất nên quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Nếu không, đợi chồng tôi đến rồi, cả nhà các người đều Sẽ gặp xui xẻo.”
Mọi người có mặt đều đồng loạt nhìn Trần Ninh, rất nhiều phụ huynh đều lộ ra biểu cảm đồng tình.
Nếu thẻ của Trần Ninh thật sự là giả, Trần Ninh thật sự là kẻ nghèo khó, vậy đắc tội với Chu Bạch Phượng này, kết cục đoán chừng sẽ rất thảm.
Trần Ninh cười lạnh lùng nhìn Chu Bạch Phượng: “Cô tính là cái thá gì, cũng xứng bắt tôi quỳ xuống, cứ việc gọi chồng cô tới, tôi muốn xem thử anh ta rốt cuộc tài giỏi cỡ nào.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Lúc này, một chiếc Mercedes Benz phóng như bay tới, dừng ở trước cổng trường học.
Một người đàn ông trung niên mặc vest bước xuống, còn có hai tên tùy tùng.
Người đàn ông trung niên này chính là chồng của Chu Bạch Phượng, quản lý mảng xây dựng bắt động sản của tập đoàn Ninh Đại – Hồng Đại Tường.
Nghiệp vụ đầu tiên lúc trước của tập đoàn Ninh Đại chính là di dời thôn trong thành Hải Đường, cải tạo xây dựng thành trung tâm thương mại Hải Đường, người phụ trách hạng mục này chính là Hồng Đại Tường.
Hồng Đại Tường cũng coi như là nguyên lão của tập đoàn Ninh Đại, có 0,5% cổ phần tập đoàn Ninh Đại, bây giờ giá trị rất lớn.
Chu Bạch Phượng nhìn thấy Hồng Đại Tường, lập tức như nhìn thấy cứu binh, vội vã bước lên đón, kêu la nói: “Ông xã ơi, anh đến thật đúng lúc, cả nhà bọn họ bắt nạt em.”
“Anh quen không ít người khắp thành phố Trung Hải này, hôm nay anh phải dạy dỗ bọn họ cho em, trút giận cho em.”
Hồng Đại Tường vừa biết được vợ mình và hai người em vợ xảy ra xung đột với phụ huynh khác ở cổng trường học.
Anh ta vội vàng tới!
Anh ta nhìn về phía mà Chu Bạch Phượng chỉ, sau đó liền nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình, mắt anh ta đột nhiên mở to.
Chu Bạch Phượng lại không chú ý đến sắc mặt thay đổi của chồng mình, vẫn lải nhải không ngừng: “Ông xã, tên nghèo khổ này lấy một chiếc thẻ đen giả ra để hù dọa em, nói muốn cùng em cùng quyên góp một tòa nhà ký túc cho trường học đói!”
“Anh ta nói anh ta sẽ bỏ ra ba mươi triệu tệ, em bỏ ra hai mươi triệu tệ.”
“Với phẩm chất đạo đức này của anh ta có thể bỏ ra ba mươi triệu tệ sao, hù dọa ai chứ…”
Chu Bạch Phượng còn chưa nói xong, Hồng Đại Tường đã mặt đầy xấu hỗ tức giận, không nhịn nổi nữa, đưa tay giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cô ta.
Bếp!
Một tiếng vang trời!
Mặt của Chu Bạch Phượng vốn dĩ đã to tròn, giờ lại bị Hồng Đại Tường tát mạnh một cái khiến nó sưng phồng lên, càng giống đầu heo hơn.
Chu Bạch Phượng ôm mặt bị tát, cả người đều bị cái tát này làm cho ngây ngốc.
Người ở xung quanh cũng sững sờ.
Chu Bạch Phượng không dám tin nhìn Hồng Đại Tường, run rẫy nói: “Ông xã, anh đánh em?”
Hồng Đại Tường mặt đỏ bừng bừng, trên cổ nổi gân xanh, anh ta chỉ vào Trần Ninh và Tống Sính Đình nói: “Em lại dám vô lễ với hai người này, em có biết bọn họ là ai không?”
“Vị này là anh Trần, chính là một trong những người sáng lập ra tập đoàn Ninh Đại, sở dĩ tập đoàn Ninh Đại có tên là Ninh Đại, chính là lấy từ tên Trần Ninh của anh áy.”
“Còn vị này là Trần phu nhân, cô ấy hiện giờ là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn Ninh Đại, giá trị hơn hai trăm tỷ tệ!”
“Quan trọng hơn là, anh Trần và Trần phu nhân là sếp của anh, là ân nhân của anhI”
“Không có anh Trần và Trần phu nhân đề bạt, anh vẫn là một quản đốc xây dựng cỏn con, còn về phần em, vẫn sẽ ở quê trồng khoai lang đó, há có thể có được cuộc sống giàu sang như hiện tại sao?”
Chu Bạch Phượng nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, quỳ “bụp” một tiếng xuống trước mặt cả nhà Trần Ninh.
Cả người cô ta run rẫy, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Anh Tràn, Trần phu nhân, tôi sai rồi!”
Tràn Ninh lạnh lùng nói: “Xin lỗi mẹ tôi!”
Chu Bạch Phượng lại vội vàng xin lỗi nhận tội với Mã Hiểu Lệt Mã Hiểu Lệ tính tình ngay thẳng, bà ta thấy Chu Bạch Phượng cũng quỳ xuống khóc lóc xin lỗi, cũng hết giận, xua tay nói: “Bỏ đi!”
Hồng Đại Tường cũng tới nhận tội với cả nhà Trần Ninh!