Chương 365: Vương tộc Vũ Văn
Khi Trần Ninh trở lại khách sạn Tứ Quý, trời đã quá trưa.
Tống Sính Đình và Đồng Kha nhìn thấy Trần Ninh trở về an toàn thì đã trút bỏ được sự lo lắng trong lòng.
Tống Sính Đình tò mò hỏi Trần Ninh chuyện xử lý thế nào?
Trần Ninh cười nói: “Vũ Văn Uyên đó đã nhận được sự trừng phạt mà ông ta đáng phải chịu.”
Tống Sính Đình nghĩ rằng Trần Ninh chắc chắn đã cầu thị tôn đại nhân giúp đỡ, trừng phạt nghiêm khắc Vũ Văn Uyên, cô nào có nghĩ Trần Ninh sẽ khiến ông ta nợ máu phải trả bằng máu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nói: “Kẻ xấu bị trừng phạt là tốt rồi.”
“Trần Ninh, em vừa thảo luận với Đồng Kha và một số giám đốc điều hành khác. Em vẫn nghĩ rằng việc chọn Long gia làm đại lý của Tập đoàn Ninh Đại ở phía bắc là điều phù hợp. Anh nghĩ sao?”
Long gia là một gia tộc giàu có hàng trăm năm, hơn nữa còn có nhiều kênh mua bán dược liệu.
Mặc dù Long Nhiếp, lão gia của Long gia đã bị tàn phế nhưng Trần Ninh cảm thấy người thừa kế thế hệ mới của Long gia là Long Giai Lâm cũng không tôi.
Trong hai ngày này, Trần Ninh đã thấy được sự kiên trì, khả năng kinh doanh, sự tinh vi và tàn nhẫn của Long Giai Lâm.
: Cô đại tiểu thư trẻ tuổi của Long gia này nhất định có thể phù trợ Long gia.
Ngoài ra, Long gia bây giờ rất biết ơn anh và rất muốn hợp tác với Tập đoàn Ninh Đại để trả ơn anh.
Trần Ninh cười nói với Tống Sính Đình: “Người ở nhánh phụ của Long gia là Long Tả Quyền làm việc không ra sao nhưng người thừa kế mới của dòng chính Long gia là Long Giai Lâm không tồi. Anh nghĩ chúng ta có thể chọn Long gia làm đại lý ở phía bắc.”
Nói Tào Tháo đến là Tào Tháo đã đến ngay rồi!
Long Giai Lâm mặc một chiếc váy chỉnh tề, cùng hai người tùy tùng đến gặp Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Khi Long Giai Lâm nhìn thấy Trần Ninh, cô ấy lập tức quỳ xuống và đưa một xấp tài liệu dày cộp cho Trần Ninh.
Cô ấy kính cần nói: “Trần tiên sinh, cảm ơn anh lần này đã giúp Long gia chúng tôi ra mặt.”
“Đây là một nửa tài sản của Long gia chúng tôi, bao gồm một nửa cổ phần của công ty, cũng như nhiều tòa nhà thương mại, cửa hàng, biệt thự, xe hơi nỗi tiếng và các tài sản khác. Mời anh xem qua.”
Trần Ninh, Tống Sính Đình, Đồng Kha, và một số giám đốc điều hành của Tập đoàn Ninh Đại đều choáng váng.
Trần Ninh ngạc nhiên hỏi: “Long tiêu thư, ý của cô là gì?”
Tống Sính Đình cũng nhanh chóng đỡ Long Giai Lâm dậy: “Được rồi, Long tiểu thư, nếu cô có chuyện muốn nói, đừng động một chút là quỳ xuống, chúng tôi không nhận nỗi.”
Long Giai Lâm kính cẩn nói: “Trần tiên sinh, Long gia chúng tôi muốn đứng dưới trướng của anh, cầu xin được bảo hộ.”
“Một là ông nội tôi tuổi đã cao, tôi lại còn trẻ khó có thể gánh vác được Long gia, vì thế muốn đứng dưới trướng của anh.”
“Hai là lần này Long gia chúng tôi đã đắc tội gia tộc Vũ Văn.
Sau này nếu không có sự bảo hộ của Trần tiên sinh, Long gia chúng tôi nhất định sẽ bị gia tộc Vũ Văn trả thù.”
“Vì vậy, Long gia của chúng tôi sẵn sàng hiến tặng một nửa tài sản cho Trần tiên sinh, chỉ mong được làm môn hạ của Trần tiên sinh, có được sự bảo hộ của Trần tiên sinh.”
Trần Ninh sau khi nghe xong mới hiểu ra, hóa ra Long gia cảm thấy lần này mình đã hoàn toàn đắc tội đến Vương tộc Vũ Văn, vì Vương tộc Vũ Văn trả thù, nên mới định nương nhờ bên anh.
Trong thế giới của các gia tộc giàu có, việc các gia tộc nhỏ tìm đến nương tựa trong các gia tộc lớn là điều bình thường.
Tuy nhiên, để nhận được sự che chở của các đại gia tộc thì các gia tộc nhỏ thường phải hiến nhiều tài sản cho các đại gia tộc, trong tương lai còn phải chia thêm nhiều lợi ích.
Long gia có lẽ cảm thấy được Long Nhiếp bị tàn phế rồi, Long Giai Lâm lại chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi.
ầ Long gia sợ gia tộc Vũ Văn sẽ trả thù nên muốn ôm chặt lấy Trần Ninh.
Nếu có thể dựa vào Trần Ninh vậy thì Long gia bọn họ cũng không sợ bị ức hiếp.
Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn Long Giai Lâm, Long gia tôn nghiêm muốn gia nhập dưới trướng của Trần Ninh, Long gia muốn làm môn đệ của Trần Ninh sao?
Trần Ninh cười từ chối: “Long tiểu thư, cô có thể thu hồi tất cả những hợp đồng tài sản này. Tôi không thu nhận môn đệ, cô cũng không cần phải giao một lượng lớn tài sản để dựa vào tôi.
Long Giai Lâm nghe vậy vô cùng lo lắng: “Trần tiên sinh …”
Trần Ninh xua tay: “Điều mà Long gia lo lắng chẳng qua chỉ là là vương tộc Vũ Văn sẽ báo thù.”
“Chuyện này cô có thể yên tâm. Tôi ở đây cam đoan với cô.
Nếu gia tộc Vũ Văn lại làm phiền Long gia của cô thì tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Sau khi nghe xong những lời này, Long Giai Lâm lộ ra vẻ thất thần, cao hứng nói: “Cảm ơn Trần tiên sinh rất nhiều.”
Trần Ninh cười nói: “Còn có một chuyện, đó là sự hợp tác giữa Tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi và Long gia của cô. Để Tống tổng nói cùng cô chuyện này!”
Tống Sính Đình thoải mái nói: “Không sai, Tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi đã quyết định chọn Long gia của cô làm đại lý của chúng tôi tại thị trường phía Bắc, hy vọng rằng chúng ta có thể hợp tác và đôi bên cùng có lợi.”
Long Gia Lâm hiện tại rất nóng lòng muốn hợp tác với Tập đoàn Ninh Đại, Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, Long gia mà trở thành đại lý của Tập đoàn Ninh Đại ở phía bắc thì còn ai dám động vào Long gia?
Long Giai Lâm cảm kích nói: “Gia tộc họ Long sẵn sàng không cần một phân tiền lợi nhuận nào, chỉ cần có thể phục vụ Trần tiên sinh và Tống tiểu thư.”
Tống Sính Đình cười nói: “Như vậy không được. Trong kinh doanh, các cô cần phải có quyền lợi mà các cô nên nhận.”
Tiếp đó, Tống Sính Đình thảo luận chỉ tiết nội dung hợp tác với Long Giai Lâm và hoàn thiện phương án hợp tác.
Trần Ninh không tham gia đàm phán giữa Tập đoàn Ninh Đại và Long gia, bình tĩnh bước ra ngoài, đi đến khu vực hút thuốc của khách sạn, hút một điều thuốc.
Lúc này, Điển Chử lặng lẽ xuất hiện.
Điển Chử thì thào báo cáo: “Thiếu soái, đã điều tra ra rồi, Vũ Văn Uyên bị phu nhân Hải Tâm mê hoặc, cho nên mới tới tìm chúng ta gây phiền toái.”
“Về phần Long gia, hoàn toàn là bị liên lụy.”
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng: “Lại là người phụ nữ này!”
“Vừa hay nhân tiện gần đây chúng ta ở lại Ký Châu một thời gian, tôi sẽ thuận tiện giải quyết dứt điểm bà ta.”
Điển Chử lập tức hỏi: “Thiếu soái, bây giờ có phải là tôi sẽ điều động quân tới thẳng Trần gia không?”
Trần Ninh xua tay: “Không phải, người phụ nữ này đã hại chết mẹ tôi, còn cố gắng năm lần bảy lượt giết tôi. Tôi phải tự mình báo thù.”
Điễển Chử gật đầu: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
Trần Ninh im lặng hai giây, liền hỏi: “Trần Hùng hiện tại thế nào?”
Điển Chử cúi đầu, trầm giọng nói: “Đã bị Hải Tâm phu nhân phái người bắt trở lại Trần gia, nhưng vẫn chưa tỉnh.”
“Tôi đã hỏi bác sĩ phụ trách điều trị ở Đông Hải và nhận được hồ sơ bệnh án của Trần Hùng. Trần Hùng có một cục máu đông trong não. Chỉ bằng cách lấy cục máu đó ra thì mới có thể tỉnh lại.”
“Tuy nhiên, độ khó trong việc loại bỏ cục máu tắc nghẽn trong não của Trần Hùng rất cao. Không bác sĩ nào tự tin có thể loại bỏ được.”
“Tôi nghĩ rằng trừ khi là lão Tần – Tần Thanh Bình, quốc sĩ vô song của Trung Quốc ra tay thì mới có cơ hội cứu Trần Hùng.”
Trần Ninh liếc nhìn Điển Chử rồi không nói gì.
Khu dân cư cao cấp hàng đầu Bán Sơn Ngự Cảnh.
Trong số hàng chục dinh thự ở Bán Sơn Ngự Cảnh có một nửa thuộc về gia đình Vũ Văn, nửa còn lại thuộc về người thân, bạn bè hoặc thuộc hạ của gia đình Vũ Văn.
Có thể nói, Bán Sơn Ngự Cảnh là hoàng cung của gia tộc Vũ Văn.
Gia chủ hiện tại Vũ Văn Bạt đang ngồi trên ghế cao.
Em trai thứ hai Vũ Văn Hằng của ông ta và những người khác đằng đằng sát khí đứng xung quanh tức giận nhìn trừng trừng nhìn vào cửa phòng khách.
“Hải Tâm phu nhân đến!”
Người gác cửa hô tô báo một tiếng!
Sau đó liền thấy một người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy cổ sâu chữ V thời trang, trang điểm cực kỳ mê hoặc yêu điệu bước vào.
Hải Tâm phu nhân ăn mặc rất quyến rũ, dáng vẻ phong tình lằng lơ làm xao xuyến biết bao trái tim đàn ông.
“Nô gia xin chào gia chủ Vũ Văn!”
¬ : Hải Tâm phu nhân đi thẳng đến chỗ Vũ Văn Bạt rồi mới quỳ xuống, sau đó ngẳng đầu lên, nhìn Vũ Văn Bạt một cách quyến rũ.
Những người xung quanh nhìn nhau, bởi vì từ góc nhìn của Vũ Văn Bạt có thể thấy rõ phong cảnh bên trong từ đường viền cổ sâu của Hải Tâm phu nhân.
Hơn nữa, khi Vũ Văn Bạt ngồi như thế này, Hải Tâm phu nhân quỳ xuống và ngẳng đầu lên, tư thế của bà ta cũng rất háp dẫn.
Vũ Văn Bạt cười lạnh nhìn người quyến rũ trước mặt: “Hải Tâm phu nhân, bà đã hại chết em trai thứ ba của tôi. Bà còn dám đến gặp tôi một mình. Thật là lớn gan.”
“Bà không sợ tôi sẽ giết bà rồi tiêu diệt Trần gia của bà sao?”
Hải Tâm phu nhân run rảy: “Gia chủ Vũ Văn, tôi vốn muốn nhờ tam gia giúp tôi đối phó với Trần Ninh, nhưng không ngờ anh ấy lại bị Trần Ninh giết chết.”
“Chuyện này tôi không thể trốn tránh. Ông muốn trừng phạt nô gia thế nào, nô gia đều nguyện ý gánh chịu.”
“Thế nhưng nô gia mong ông không được buông tha cho tên sát nhân đã giết tam gia, nhất định phải giết tên giết người Trần Ninh đó.”
Vũ Văn Bạt hơi nhếch lên khóe miệng: “Như thế nào gọi là trừng phạt thế nào bà cũng đều nguyện ý nhận?”
Hải Tâm phu nhân run run: “Đúng vậy!”
` Vũ Văn Bạt nhìn Hải Tâm phu nhân đang rất quyến rũ, cười như không cười nói: “Được rồi, bà quay về trước đi, tối nay tôi sẽ đích thân đến thăm Trần gia, bà tắm rửa sạch sẽ chờ tôi đến!”
Trong đáy mắt Hải Tâm thoáng hiện một tia vui mừng, dịu dàng nũng nịu nói: “Vâng, tối nay nô gia sẽ chuẩn bị giường chiếu sạch sẽ, nghênh đóng gia chủ Vũ Văn đại giá.”
Nói xong bà ta đứng lên, lui về phía sau từng bước đến hơn chục bước mới xoay người, lắc lư ưỡn ẹo rời đi.
Sau khi Hải Tâm phu nhân đi khỏi, Vũ Văn Hằng và những người khác trong đại sảnh đều nóng như chảo dầu sôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!