Chương 295: Tôi Chỉ Xuất Một Chiêu, Nhưng Anh Không Tiếp
Đám người Lý Triệu Long nghe được câu này của Trần Ninh thì sắc mặt càng trở nên quái dị.
Hiện tại hình như không chỉ đơn giản là quấy rầy bữa cơm của một nhà các người đi!
Lý Triệu Long chuẩn bị nỗi giận!
Lúc này đột nhiên có hai nhóm người đồng thời tới cửa.
Một nhóm là Điển Chử cùng với Bát Hỗ Vệ, một nhóm khác là Đồng Thiên Bảo và thủ hạ của anh ta.
Lý Triệu Long nhếch miệng: “Xem ra thủ hạ của anh cũng đến rồi. Cũng được, vừa hay có thể nhất lao vĩnh dật.”
Trần Ninh cười cười phân phó Đồng Thiên Bảo: “Sắp xếp một ghế lô, để vợ tôi bọn họ tiếp tục ăn cơm.”
Đồng Thiên Bảo cung kính nói với Tống Sính Đình: “Thiếu phu nhân, xin mời mọi người đi bên này.”
Tống Sính Đình và Đồng Kha đầy mặt lo lắng, do dự không rời đi.
Trần Ninh hơi mỉm cười: “Bà xã, mọi người đến ghé lô ăn cơm đi, phiền phức nhỏ ở đây giao cho anh xử lý là được.”
Trương Tuấn kinh hồn chưa định quỳ dưới đất cách đó không xa nghe thấy Trần Ninh nói vậy, sắc mặt đặc biệt quái dị.
Trong lòng anh ta nghĩ: Đắc tội Đông Hải Long Vương, Long Vương phái Lý thiếu đến lấy mạng cả nhà các người, đây mà còn là một phiền phức nhỏ à?
Tống Sính Đình cắn cắn môi, nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Cần thận chút!”
Sau đó họ rời đi dưới sự dẫn dắt của Đỗng Thiên Bảo, đi về phía ghế lô bên kia, tiến vào một gian phòng.
Đồng Thiên Bảo phân phó nhân viên phục vụ và đầu bếp nhanh chóng làm lại một bàn ăn, để một nhà thiếu phu nhân ăn cơm.
Hắc Giao ác độc nói: “Đều sắp chết đến nơi rồi còn gọi người nhà vào ghế lô ăn cơm, thật sự là giả vờ giả vịt.”
Lão Yêu cười nói: “Lý thiếu, có cần tôi ngăn cản bọn họ không?”
Lý Triệu Long nhếch khóe miệng, nhìn Trần Ninh cười như không cười nói: “Không sao, tên tiểu tử này biết một nhà bọn họ sắp phải chết, trước khi chết ăn một bữa cơm để trên đường hoàng tuyền còn làm một con ma no, tôi thành toàn một nhà bọn họ.”
Hắc Giao, Lão Yêu cùng bọn thủ hạ khác nghe vậy đều cười.
Tình huống này người xấu hỗổ nhất là Trương Tuấn đang quỳ trên đất.
Lý Triệu Long không nói để anh ta cắt ngón tay nữa, mà Trần Ninh cũng không nói để anh ra tiến vào ghế lô.
Anh ta lúc này không dám hành động hắp tấp, chỉ có thể thành thành thật thật quỳ dưới đất, thật sự là vô cùng xấu hổ.
Lúc này, ánh mắt Trần Ninh rơi vào trên người Lý Triệu Long, hơi cau mày: “Cậu là con nuôi của Hải Bình Triều?”
Lý Triệu Long cười lạnh: “Không sai, bố nuôi tôi đã đáp ứng báo thù cho nhà họ Châu, phái tôi đến lấy cái mạng nhỏ của anh.”
Trần Ninh gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay: “Tôi ở chỗ này, muốn giết thì qua đây.”
Lý Triệu Long chú ý tới Đổng Thiên Bảo cùng nhóm thủ hạ chỉ đứng ở ngoài cùng phụ trách duy trì trật tự, hình như không có ý định ra tay.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ quy củ đứng xung quanh Trần Ninh, bảo vệ an toàn của Trần Ninh.
Lý Triệu Long kinh ngạc mà nghĩ: Tình huống gì đây, lẽ nào Đồng Thiên Bảo không định ra tay, Trần Ninh chỉ dựa vào 9 người bên cạnh để chống lại mình?
Đây có phần quá không để Thái Tử Đông Hải vào mắt rồi đi!
Ánh mắt Lý Triệu Long đột nhiên lạnh xuống, vẻ mặt cũng trở nên hung ác, trầm giọng nói: “Hắc Giao, lấy thủ cấp của anh ta!”
“Tuân mệnh!”
Hắc Giao nói xong, thân hình liền chuyển động, đột nhiên bạo phát tốc độ cực kỳ kinh người.
“Muốn giết thiếu gia thì phải bước qua cửa của tôi!”
Người đứng đầu Bát Hồ Vệ là A Nhắt, khi Hắc Giao đến gần thì thình lình lao ra, nghênh đón hắn.
Hắc Giao tức giận nói: “Vậy tao liền giết mày trước!”
Hắc Giao nói xong, nhanh như chớp đá về phía A Nhất.
Một cước này nhanh như chớp, mãnh liệt như sắm sét, khí thế dọa người.
A Nhất ung dung không vội, cũng vung một chân gạt ra.
Phanh!
Chân hai người giao nhau.
Răng rắ!
c Một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, nghe được rõ ràng.
Sau đó tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn kinh nhìn thấy, kết quả mà A Nhất và Hắc Giao cứng đối cứng chính là chân của Hắc Giao bị A Nhất trực tiếp đá gãy.
AI Hắc Giao thê lương hét lên.
Nhưng sau khi A Nhất đá gãy chân của Hắc Giao thì nhanh chóng đá ra một cước nữa.
Bang một tiếng đá trúng đầu Hắc Giao. Tiếng hét của Hắc Giao đột nhiên dừng lại, trực tiếp ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Cái gì?
Hắc Giao vậy mà tùy tiện bị một tên thủ hạ của Trần Ninh giết chết bằng hai chiêu.
Lý Triệu Long trợn tròn mắt, Hắc Giao là cánh tay trái của anh ta, bình thường rất hiếm khi gặp địch thủ!
Anh ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, lớn tiếng quát: “Lão Yêu, các người toàn bộ đều lên cho tôi, giết hết bọn chúng, một tên cũng không lưu.”
“Vâng, thiếu gial”
Lão Yêu lấy ra hai con dao găm sắc bén, giống như một con báo lao về phía Trần Ninh.
Mấy chục người mặc vest đen xung quanh cũng đồng loạt lấy ra gậy và dao, sát khí đằng đằng giết về phía Trần Ninh.
Điễn Chử trầm giọng nói: “Bát Hỗ Vệ cùng tôi chiến đấu, bảo vệ thiếu gia!”
Bát Hộ Vệ đồng thanh: “Tuân mệnh!”
Điển Chử cùng 8 người đồng loạt bước lên một bước, 9 người động tác chỉnh tề đồng nhất, cho người khác thấy một khí thế giống như thiên quân vạn mã.
Song phương ngay lập tức đụng nhau, bắt đầu một trận chiến đấu kịch liệt.
Những thủ hạ mà Lý Triệu Long đem tới tuy từng người đều là tinh nhuệ trong tỉnh nhuệ.
Nhưng bọn họ căn bản không biết rằng bọn họ đang phải đối mặt với điều gì?
Bọn họ đang phải đối mặt chính là đội cảnh vệ của thiếu tướng Bắc Cảnh, hơn nữa là đội trưởng đội cảnh vệ, còn có 8 người đội viên có thực lực cường hãn nhất trong đội cảnh vệ.
9 người này, sức chiến đấu có thể xứng với một quân đoàn!
Những thủ hạ này của Lý Triệu Long làm sao có thể là đối thủ đây?
Từ khi trận chiến vừa bắt đầu, Lão Yêu đã bị Điển Chử bắn chết, những người khác cũng không ngừng hét thảm rồi ngã xuống.
Lý Triệu Long cũng không nhàn rỗi, anh ta giống như một con sư tử khóa chặt con mồi, nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Anh ta bước lớn xông về phía Trần Ninh, lớn tiếng nói: “Trần Ninh, anh chính là tên nghiệt tử bị trục xuất khỏi Trần gia.”
“Hôm nay tôi nhất định phải giết anh, để diệt trừ hậu hoạn cho dì Hải Tâm. Có giỏi thì tới đấu tay đôi với tôi!”
Nghiệt tử Trần gia!
Hải Tâm!
Lời nói của Lý Triệu Long khiến ánh mắt vốn bình tĩnh của Trần Ninh hơi biến lạnh.
Anh nhớ tới năm đó cha anh vì để cưới con hồ ly lằng lơ Hải Tâm mà đuổi mẹ con anh ra khỏi nhà, khiến mẹ anh mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng chết bệnh.
Điển Chử và những người khác thấy Lý Triệu Long sát khí đằng đằng xông tới muốn cùng Trần Ninh đấu tay đôi, bọn họ chuẩn bị ngăn lại Lý Triệu Long.
Nhưng Trần Ninh đã mở miệng, giọng nói không mang theo nửa điểm cảm xúc: “Để hắn qua đây!”
Lý Triệu Long nghe vậy thì cuồng hỷ, anh ta từ nhỏ đã tiếp thu các loại kỹ thuật chiến đấu, khi trưởng thành còn từng làm lính đánh thuê, một thân bản lĩnh chiến đấu bậc thầy.
Trần Ninh lại cả gan đáp ứng một đối một với anh ta, đây thật là thọ tiên ông ăn thạch tín, chê mạng mình quá dài sao!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi chỉ xuất một chiêu, nếu tiếp được sẽ tha cho anh không chết!”
Lý Triệu Long phẫn nộ: “Cuồng vọng! Chết cho tôi!”
Thân mình Lý Triệu Long như một con rồng, nắm đấm như pháo, một nắm đắm uy lực mười phần đánh về phía ngực Trần Ninh.
Nắm đấm này thật quá lợi hại.
Nắm đấm làm dao động không khí, phát ra âm thanh chói tai.
Hơn nữa không khí xung quanh nắm đắm như đều bị bóp méo.
Trương Tuấn quỳ cách đó không xa nhìn thấy Lý Triệu Long khủng bố như vậy nhịn không được thốt lên: “Thật mạnh!”
Vừa nói xong, Trần Ninh đã xuất thủ.
Tay trái Trần Ninh vung lên, bàn tay dễ dàng tiếp được nắm đấm của Lý Triệu Long.
Đồng tử của Lý Triệu Long đột nhiên phóng đại, lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Một nắm đấm này anh ta dùng hết toàn lực, Trần Ninh lại tiện tay như thế mà tiếp được?
Tay trái Trần Ninh bắt được nắm đắm của Lý Triệu Long, chân phải đã đá ra.
Phanh!
Một cước của Trần Ninh đá cho Lý Triệu Long bay lên khỏi mặt đất, giống như một con khỉ bay lên trời.
Àm àm!
Lý Triệu Long đụng vào trần nhà, khiến lớp xi măng trên trần nhà bị nứt ra thành một vét lớn giống như mạng nhện.
Sau đó lại rơi xuống giống như một con chó, ba một tiếng rơi xuống trước mặt Trần Ninh.