Chương 23: Giơ Tay Đầu Hàng
Nhiều năm như vậy, người ở Trung Hải dám đắc tội với Hồ Đông Binh đã ít lại càng ít.
Dám ngang nhiên bảo Hồ Đông Binh tới quỳ xuống xin lỗi, kẻ ngạo mạn như vậy, Trần Ninh là người đầu tiên.
Sau khi Hồ Dũng Lượng gọi xong điện thoại, anh ta nhìn Trần Ninh, Tống Sính Đình, Hồng Đại Tường và đám người của công ty Ninh Đại, cười mỉa nói: “Tiểu tử, thỏa nguyện vọng tìm chết của mày, anh tao rất nhanh sẽ đích thân tới xử lý mày!”
Tống Sính Đình và đám người Hồng Đại Tường đều là người bản địa ở Trung Hải, bọn họ rất rõ thực lực và thủ đoạn của Cửu Vân Long Hồ Đông Binh.
Nghe thấy Hồ Dũng Lượng nói, Hồ Đông Binh sẽ đích thân tới xử lý Trần Ninh, sắc mặt đám người Tống Sính Đình đều trở nên trắng bệch.
Tống Sính Đình lo lắng mà nói nhỏ với Trần Ninh: “Hồ Đông Binh là người có tiếng tăm hiển hách ở Tây Thành, nghe nói giới xã hội đen ở Tây Thành do hắn quyết định. Ở Tây Thành, hắn muốn ai biến mát, thì người đó sẽ bốc hơi khỏi nhân gian, chúng ta đắc tội với hắn, chọc phải họa lớn rồi.”
Trần Ninh lại nhàn nhạt nói: “Công ty Ninh Đại phụ trách hạng mục trung tâm thương mại của Hải Đường, bây giờ còn chưa chính thức bắt đầu thì có người tới làm loạn.”
“Nếu không xử lý gọn ghẽ một phen, sợ là sau này bọn đầu trâu mặt ngựa đều nhảy ra gây phiền phức cho Ninh Đại.”
“Yên tâm đi, chuyện này giao cho anh xử lý là được.”
Tống Sính Đình vẫn rất lo lắng, cô biết Trần Ninh có quan hệ không tồi với bá chủ xã hội đen khu Đông Thành Đồng Thiên Bảo.
Nhưng Trần Ninh lúc trước đã làm phiền Đồng Thiên Bảo mấy lần rồi.
Hơn nữa lần này người đắc tội là bá chủ xã hội đen khu Tây Thành Hồ Đông Binh, thời gian anh ta lăn lộn trong giới xã hội đen của Trung Hải càng lâu hơn, thực lực thậm chí còn vượt qua Đồng Thiên Bảo.
Vì vậy cô cảm thấy, hôm nay Trần Ninh dù mời Đổng Thiên Bảo tới, cũng chưa chắc xử lý được.
Sau khi Hồ Dũng Lượng gọi điện thoại xong, không ngừng có bốn năm tốp côn đồ, hoặc là lái xe Van, hoặc lái xe máy vênh váo mà chạy tới từ khắp nơi, tụ tập ở cổng thôn trong thành phố Hải Đường.
Khoảng mười phút, hiện trường đã có hơn mấy trăm tên côn đồ tóc tai lòe loẹt, xăm rồng vẽ hổ, trong tay cầm dao phay, ống sắt, hàng đống vũ khí.
Đám người này đều là thuộc hạ của Hồ Đông Binh, lúc này toàn bộ tụ tập bên cạnh Hồ Dũng Lượng, khí thế hống hách, kêu đánh hô giết.
Khuôn mặt đẹp của Tống Sính Đình càng lúc càng trắng, cô lúc nãy đã lén gọi điện báo cảnh sát, đã nói sẽ tới xử lý ngay, nhưng bây giờ bóng người cũng không thấy đâu.
Sắc mặt đám công nhân của đội thi công tháo dỡ của Hồng Đại Tường càng tái mét, nếu không phải bây giờ xung quanh bị đám côn đồ bao vây không kẽ hở, bọn họ có thể đã sớm chạy thoát rồi.
Chỉ có mình Trần Ninh, vẫn không đổi sắc, khuôn mặt điềm nhiên như cũ.
Hồ Dũng Lượng cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Bây giờ nhân lúc anh tao còn chưa tới, nếu mày quỳ xuống cầu xin, tôi có thể xem xét mà tha chết cho mày. Chú ý, chỉ là xem xét thôi, ha ha ha.”
Trần Ninh chắp tay sau lưng, nhìn Hồ Dũng Lượng và mấy trăm tên hung thần ác ôn kêu gào đánh giết xung quanh, cười khẽ nói: “Chỉ dựa vào đám hỗn tạp các người cũng muốn tao quỳ xuống.”
Hồ Dũng Lượng tự tin nói: “Ha, chỉ dựa vào đám hỗn tạp bọn tao, hôm nay có thể khiến mày chết hơn mười lần.”
Lúc này, đột nhiên nghe thấy có người kích động hét lớn lên một tiếng: “Long ca tới rồi!”
Lập tức mấy trăm tên côn đồ liền sôi sục như nồi dầu đổ vào một thìa nước lạnh.
Hơn mấy trăm người rẽ ra hai bên, chừa ra một con đường.
Một chiếc Mercedes benz s6001 màu đen xuất hiện trước mặt mọi người, biển hiệu xe đều là số 6, chính là xe của Cửu Vân Long Hồ Đông Binh.
Hồ Dũng Lượng lập tức đưa thuộc hạ lên đón, đích thân mở cửa xe, cung kính nói: “Anh, anh đến rồi!”
Một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi đỏ, áo khoác vest đen, đầu đinh, khóe mắt trái có một vết sẹo, bước xuống từ chiếc xe.
Hai cúc áo nơi cỗ áo sơ mi của anh ta không gài, có thể mơ hồ nhìn thấy hình xăm Cửu Văn Long hung dữ trên người anh ta, chính là Cửu Văn Long Hồ Đông Binh, bá chủ Tây Thành.
Hồ Đông Binh lạnh lùng nhìn em trai một cái, lạnh lùng nói: “Nếu tao không tới, vậy danh tiếng của Cửu Văn Long tao không phải sẽ bị chúng mày làm mắt mặt sao?”
Hồ Dũng Lượng sắc mặt xấu hổ, cúi đầu không dám lên tiếng.
Hồ Đông Binh nhìn hiện trường một vòng, xung quanh tụ tập mấy trăm tên thuộc hạ của anh ta.
Trần Ninh và Tống Sính Đình, Hồng Đại Tường và đám công nhân của công ty Ninh Đại, bị vây ở giữa.
Trên đất còn có mấy chục anh em bị thương nằm đó, những anh em này hoặc gãy tay hoặc là gãy chân, có vẻ rất thảm.
Lúc này, Chó Vàng bị Trần Ninh đánh gãy một chân nhịn đau lê chân gãy giãy dụa mà đi tới trước mặt Hồ Đông Binh, thê thảm gào lên: “Long ca, anh cuối cùng cũng tới rồi, tên tiểu tử đó ra tay độc ác quá, không những đánh thương mấy chục anh em chúng ta, còn đánh gãy chân phải của em.”
Hồ Đông Binh từ trên cao nhìn xuống Chó Vàng, mặt không cảm xúc hỏi: “Chân phải gãy rồi?”
Chó Vàng căm giận nói: “Gãy rồi!”
Hồ Đông Binh: “Chân trái thì sao?”
Chó Vàng nghe thấy câu này của Hồ Đông Binh, không kìm được ngắn ra, đáp lại theo bản năng: “Chưa gãy!”
Vừa nói xong, Hồ Đông Binh đã nhấc chân lên, dẫm mạnh lên chân trái của Chó Vàng, rắc một tiếng, trực tiếp giẫm gãy chân trái của anh ta.
ÁI Chó Vàng kêu lên thảm thiết một lần nữa, sắc mặt tất cả người có mặt đều khẽ biến sắc.
Hồ Đông Binh lại lãnh mạc dặn dò thuộc hạ: “Lôi cái con chó vô dụng này đi cho tao!”
Rất nhanh, có mấy tên thuộc hạ hùng hỗ kéo Chó Vàng đi.
Tống Sính Đình và đám người Hồng Đại Tường nhìn thấy Hồ Đông Binh đối xử với thuộc hạ của mình cũng ác độc như vậy, sắc mặt càng khó coi.
Hồ Đông Binh quay người, ánh mắt dừng lại trên người Trần Ninh, Tống Sính Đình, đám người Hồng Đại Tường, ngạo mạn nói: “Là kẻ nào đánh người của tao bị thương, là kẻ nào nói muốn tao tới xin lỗi bồi thường thiệt hại, đứng ra.”
Hiện trường rất nhiều người theo bản năng dời ánh mắt lên người Trần Ninh, Hồ Đông Binh cũng nhìn anh.
Trần Ninh cười như không cười nhìn Hồ Đông Binh, nhàn nhạt nói: “Là tôi!”
Cơ thể Trần Ninh thon dài, thuộc kiểu đàn ông vừa nhìn thì cảm thấy cũng tạm, nhưng càng nhìn càng có mùi vị.
Hồ Đông Binh còn mơ hồ cảm nhận được thần thái mạnh mẽ có cốt khí trên người Trần Ninh, suy đoán Trần Ninh lúc trước có lẽ là bộ đội, chẳng trách có thể đánh ba mươi anh em của annh ta bị thương.
Hồ Đông Binh cười lạnh nói: “Ha ha, rất có dũng khí, thân thủ cũng không tệ, chỉ là không có đầu óc.”
Hồ Đông Binh sau khi đánh giá Trần Ninh, liền quay đầu đắc ý vênh váo hỏi mấy trăm thuộc hạ sau lưng anh ta: “Các anh em, cái tên này đánh hơn ba mươi anh em của chúng ta bị thương, bây giờ mọi người nói chúng ta nên làm thế nào?”
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến!”
Hồ Đông Binh được xưng là chiến thần Tây Thành, thuộc hạ của anh ta, tất nhiên tên nào cũng háo chiến, lúc này đồng loạt khua vũ khí trong tay lên, đồng giọng hô gào.
Hồ Đông Binh nhắc tay phải, ra hiệu bọn chúng yên lặng.
Sau đó, anh ta cười lạnh nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình, đám người Hồng Đại Tường bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, chế giễu cợt Trần Ninh: “Tiếp chiến?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhắc lên: “Ông chắc chắn?”
Hồ Đông Binh cười lạnh đang định trả lời, nhưng anh ta đột nhiên nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ xa truyền tới.
Tiếp đó, hàng loạt chiếc xe giáp sắt đặc cảnh màu đen giống như rồng đen dài gào thét mà tới.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Hồ Đông Binh và đám thuộc hạ của anh ta, hiện trường lập tức bị hơn một trăm chiếc xe giáp sắt đặc cảnh bao vây lại.
Từng chiến sĩ cảnh sát vũ trang đặc nhiệm mặc chiến phục màu đen tay ôm súng tiểu liên, động tác nhanh nhẹn dứt khoát nhảy từ trên xe xuống.
Chỉ trong chớp mắt, Hồ Đông Binh và mấy trăm tên thuộc hạ của anh gta đã bị hàng nghìn chiến sĩ cảnh sát vũ trang đặc nhiệm triệt để bao vây.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!