Chương 2: Bố Con Nhận Nhau
Trần Ninh ngang ngược ôm Tống Sính Đình ra khỏi công ty Thiên Tư.
Tống Sính Đình không giãy giụa, dường như đã chấp nhận.
Chỉ là nước mắt cô không ngừng chảy ra, Trần Ninh không nén được đau lòng.
Có phải là đêm đấy, lúc anh uống say cưỡng ép cô quan hệ, cô cũng bất lực khóc trong tuyệt vọng vậy không?
Ra khỏi công ty Thiên Tư, Trần Ninh không đành lòng buông Tống Sính Đình xuống.
Một người trước giờ không biết dịu dàng là thứ gì như anh, lần đầu tiên dịu dàng với một người phụ nữ: “Cho anh một cơ hội bù đắp cho mẹ con em, được không?”
Tống Sính Đình ngẩng đầu, trong mắt cuối cùng cũng có tia sáng, nhưng vẫn mím môi không nói gì.
Trần Ninh lại nói: “Vì hạnh phúc của con gái cũng được.”
Nhắc tới con gái, Tống Sính Đình lập tức trở nên kiên cường.
Phụ nữ có yếu mềm, khi làm mẹ cũng trở nên mạnh mẽ.
Cô nhìn ánh mắt chân thành mà kiên nghị của Trần Ninh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng, cô cũng mở miệng: “Được, tôi cho anh một cơ hội. Không phải là tôi tha thứ cho anh, mà vì con gái tôi cần một người bố.”
“Anh có thể nhận con gái, cũng có thể ở nhà tôi, bù đắp tình thương của bố cho con bé.”
“Nhưng tôi phải nói rõ, tôi để anh nhận con không có nghĩa đồng ý anh là chồng tôi, anh hiểu chứ?”
Trần Ninh hiểu ý Tống Sính Đình, cô thỏa hiệp vì hạnh phúc của con gái, đồng ý cho hai bố con anh nhận nhau.
Nhưng cô sẽ không yêu anh, hai người không phải vợ chồng thật sự.
Trần Ninh biết mấy năm nay, Tống Sính Đình chịu rất nhiều tủi hờn, không thể cởi bỏ khúc mắc ngay được.
Anh nói: “Anh đồng ý với em.”
…
Lúc đấy!
Trong ban 1 lớp chồi nhà trẻ Táo Vàng.
Một bé gái xinh đẹp đáng yêu mặc váy áo liền màu trắng.
Bé nhút nhát ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong phòng học, trơ mắt nhìn bạn bè xung quanh vui vẻ được bố đón tan học.
Mắt bé tràn đầy hâm mộ, lẩm bẩm tự nói: “Nếu bố Thanh Thanh mau về thì tốt biết bao.”
Ngồi cạnh bé là một nhóc mập mặt tròn xoe, thằng nhóc nghe thấy bé gái nói vậy, lập tức cười nhạo: “Tống Thanh Thanh cậu đang mơ hả, cả lớp đều biết cậu không có bố, mẹ tớ nói cậu là con hoang!”
Tống Thanh Thanh nghe vậy lập tức cuống lên, đôi mắt đỏ hoe: “Không phải, mẹ bảo tớ có bố, chẳng qua là bố tớ đang đi xa nên chưa về được thôi.”
Lúc này, các bạn nhỏ xung quanh đều ngó sang.
Thằng nhóc mập nói năng hùng hồn: “Cậu chính là con hoang, không có bố.”
Tống Thanh Thanh rơm rớm nước mắt, mím môi quật cường: “Không đúng, tớ không phải, tớ có bố…”
Thằng nhóc mập thấy Tống Thanh Thanh bị nó nói phát khóc càng đắc ý hô to: “Cậu chính là con hoang, con hoang. Nếu cậu có bố, không phải con hoang, sao bố cậu không tới nhà trẻ đón cậu chứ, bố cậu đâu, ở đâu rồi chứ?”
“Bố ở đây!”
Một giọng nói hung hăng truyền tới từ cửa, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người trong phòng.
Chỉ thấy một cặp vợ chồng đi từ ngoài vào, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, là Trần Ninh và Tống Sính Đình.
“Mẹ ơi!”
Tống Thanh Thanh chạy tới, tay kéo Tống Sính Đình, mắt lại nhìn Trần Ninh đầy mong đợi, bé nói: “Mẹ ơi, chú ấy là bố Thanh Thanh sao?”
Trần Ninh không chờ Tống Sính Đình nói, đã ngồi xổm trước mặt Tống Thanh Thanh, giọng nói không nén được kích động: “Đúng vậy, cục cưng, bố là bố con.”
Tống Thanh Thanh nửa tin nửa ngờ, mãi đến khi Tống Sính Đình gật đầu thừa nhận.
Bé vô cùng phấn khích, khuôn mặt nhỏ hưng phấn đỏ bừng, ôm cổ Trần Ninh nũng nịu: “Bố! Bố ơi! Bố ơi…”
Trần Ninh ôm con gái, trong lòng mềm mại, dịu dàng đáp lời con.
Tống Sính Đình đứng cạnh nghe con gái lanh lảnh gọi bố, trong lòng khẽ run lên.
Con gái lớn như vậy, mà đây là lần đầu tiên nhận được tình thương của bố.
Tống Thanh Thanh được Trần Ninh ôm, bé ôm cổ anh, gọi mấy câu bố mới chịu dừng.
Tâm hồn non nớt lần đầu tiên cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và hạnh phúc.
Bé quay sang nhìn thằng nhóc mập, tự hào nói: “Thấy chưa, tớ có bố, tớ không phải con hoang!”
Thằng nhóc mập nhìn Tống Thanh Thanh hạnh phúc được Trần Ninh ôm, nói to: “Chú ấy không phải bố cậu, mẹ tớ nói, mẹ cậu vụng trộm với trai mới đẻ hoang ra cậu.”
Tống Sính Đình biết thằng nhóc mập này rất hỗn, thường xuyên bắt nạt con gái.
Nhưng cô không ngờ thằng nhóc này lại quá đáng đến vậy.
Cô không thể nhịn được nữa, phê bình dạy dỗ nó một câu: “Bạn nhỏ, cháu phải biết đoàn kết yêu thương bạn bè, không thể nói láo, càng không được bắt nạt bạn học đâu.”
Giọng Tống Sính Đình không to, cũng không nghiêm khắc lắm.
Nhưng thằng nhóc mập lại gào lên khóc thét.
“Con trai cưng, ai bắt nạt con thế này?”
Một tiếng nói chói tai vang lên, một người phụ nữ trung niên mập mạp, trang điểm hào nhoáng phẫn nộ đi vào phòng học.
Người phụ nữ mập mạp này chính là mẹ thằng nhóc mập, bà Trương.
Thằng nhóc mập thấy mẹ đến, giơ tay chỉ Tống Sính Đình, khóc lóc: “Mẹ ơi, cô ấy bắt nạt con, cô ấy đánh con!”
“Đồ đê tiện, cô dám đánh con tôi à, hôm nay bà đây đánh chết cô!”
Bà Trương hung hăng vung tay, tát thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình.
Tống Sính Đình đang định giải thích với bà ta, không ngờ bà ta lại ngang ngược như vậy, ra tay đánh người.
Cô không kịp đề phòng, không tránh được.
Ngay khi bàn tay bà ta sắp đánh vào mặt cô.
Trần Ninh ra tay.
Tay trái Trần Ninh ôm con gái, tay phải nhanh như chớp túm lấy cổ tay bà Trương.
Bàn tay bà Trương chỉ cách mặt Tống Sính Đình vài cm thì bị cưỡng chế dừng lại, không thể nhúc nhích.
Bà ta còn chưa lấy lại tinh thần, Trần Ninh đã trở tay tát bà ta một cái vang dội.
Bà ta bị tát ngu người, mái tóc đẹp được tạo kiểu cẩn thận cũng biến thành cái ổ gà.
Bà ta che mặt, nhìn Trần Ninh đầy khó tin: “Anh dám đánh tôi?”
Trần Ninh lạnh nhạt nói: “Con hư tại mẹ, bà còn không biết đúng sai, đổ oan cho người khác, tội càng thêm tội, cái tát này là dạy là làm người.”
Lúc này, giáo viên nhà trẻ đã đi toilet về.