Chương 178: Tập Đoàn Phi Long Tập đoàn Ninh Đại.
Tống Sính Đình mặc váy công sở đang nôn nóng đi qua đi lại.
Tống Trọng Bân cùng Lâm Vy và nhóm quản lý cấp cao trong công ty cũng đang lo lắng ngóng trông.
Chỉ có Trần Ninh là người bình tĩnh nhất, anh cười cười khuyên mọi người không cần sốt ruột.
Tống Sính Đình không khỏi trợn trắng mắt với Trần Ninh, tức giận nói: “Bọn em không dễ gì mới tìm được bên cung cấp trang thiết bị, vậy mà không ngờ lô thiết bị đầu tiên lại bị người ta cướp giữa đường như vậy, có thể không sốt ruột được sao?”
“Trần Ninh, tôi thấy chúng ta vẫn là không cần đứng đây mơ mộng hão huyền nữa đâu.”
“Bọn người Âu Dương Đình kia cũng chẳng phải đám lương thiện gì, bọn họ đã dám cho người cướp trang thiết bị của chúng ta thì chắc chắn sẽ chẳng ngoan ngoãn trả về đâu. Hay là chúng ta cứ nhanh nhanh báo cảnh sát đi?”
Trần Ninh còn chưa kịp nói gì, nhóm người Tống Trọng Bân cùng quản lý cấp cao trong công ty đều đã thời dài thườn thượt: “Haizz, người đứng sau Âu Dương Đình là Đường gia, Đường gia lại được xưng là ông trùm Giang Nam, ở cái đất Giang Nam này liền có thể một tay che trời. Đừng nói chi đến việc báo cảnh sát, chỉ e là có làm ầm ï lên trên chỗ thị trưởng thì cũng chỉ vô dụng mà thôi!”
Ngay lúc sắc mặt Tống Sính Đình tái nhọt, Tống Trọng Bân cùng nhóm quản lý cấp cao trong công ty đều đang vô cùng tức giận thì đột nhiên Vương Long – đội trưởng đội bảo vệ lại vội vội vàng vàng chạy vào, báo cáo: “Tống tổng, dưới tầng đang có một đám người mặt mũi hung dữ tìm đến.”
Tống Sính Đình nghe vậy cực kỳ hoảng sợ: “Chẳng lẽ Âu Dương Đình cho người cướp trang thiết bị của chúng ta xong còn muốn cho người đến công ty chúng ta đập phá?”
Vương Long lắc đầu lia lịa, nói: “Không phải, tuy đám người đó nom hung thần ác sát nhưng thái độ của bọn họ lại tốt lắm.
Hình như bọn họ còn nói đem trả lại trang thiết bị cho công ty chúng ta, còn nói đến nhận lỗi cả xin tha thứ ạI”
Gì cơ?!
Nhóm người Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân cùng Lâm Vy đều trừng lớn mắt.
Mọi người không ai bảo ai mà cùng nhìn về phía Trần Ninh, nét mặt vô cùng kinh ngạc.
Trần Ninh đã nói đám người cướp trang thiết bị của tập đoàn Ninh Đại trong vòng một tiếng đồng hồ sẽ ngoan ngoãn đem trả hàng lại, cầu xin tha thứ.
Thật không ngờ hiện tại bọn cướp kia còn thật sự đem trả lại trang thiết bị!
Trong mắt nhóm người Tống Sính Đình đều lộ ra khiếp sợ cùng nghỉ hoặc, dường như đều đang hỏi: “Sao anh làm được hay vậy?”
Trần Ninh cười nhẹ, nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì, bọn cướp kia cũng đã đem trả trang thiết bị rồi, chúng ta phải mau chóng xuống dưới xem trang thiết bị có hỏng hóc gì hay không chứ!”
Tống Sính Đình cuống quýt gật đầu, kêu nhóm cấp dưới đang đứng bên cạnh: “Đi thôi đi thôi, mọi người đều xuống dưới xem sao.”
Tống Sính Đình cùng Trần Ninh, Tống Trọng Bân còn có nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại đi ra cổng trước tòa nhà công ty.
Chỉ thấy chục chiếc xe container chở hàng cùng mấy chục chiếc xe con đang đậu ở bãi đỗ xe phía trước tòa nhà.
Hàng hóa trên xe chính là lô hàng đầu tiên mà công ty Kiêu Long – công ty con của tập đoạn Phi Long vận chuyển đến cho tập đoàn Ninh Đại.
Đội trưởng đội vận chuyển Hạ Vân cầm hóa đơn bước qua, kính cần nói với Trần Ninh cùng Tống Sính Đình: “Cậu Trần, cô Tống, đây là toàn bộ lô thiết bị đầu tiên công ty Kiêu Long chuyển đến cho hai người. Đây là hóa đơn lô hàng, hai người kiểm tra lại xem.”
Tống Sính Đình phân phó đám nhân viên đi qua kiểm tra trang thiết bị, đồng thời cũng nghỉ hoặc nhìn nhóm hơn trăm tên lưu manh người mặt mũi dữ tợn, tóc nhuộm đủ màu, xăm trỗổ đầy mình của Long Chột đang đứng cách đó không xa, Cô nhỏ giọng dò hỏi: “Đội trưởng Hạ, bọn họ là ai vậy?”
Hạ Vân bình tĩnh đáp lời: “Bọn họ chính là đám cướp của cướp lô thiết bị của chúng ta!”
Cái gì?!
Nhóm người Tống Sính Đình hoảng sợ nhìn đám người Long Chột.
Tầm mắt Trần Ninh cũng dừng lại trên người Long Chột, lạnh lùng nói: “Các anh chính là đám người đã cướp trang thiết bị của chúng tôi?”
Tống Sính Đình vội vàng kéo tay áo Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, anh đừng có nói chuyện xông xáo vậy chứ. Đám người bọn họ vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì, bọn họ đồng ý đem trang thiết bị trả lại cho chúng ta đã là chuyện may mắn lắm rồi, anh đừng có trêu tức bọn họ nữa đấy.”
Nhưng đám người Long Chột dám cả gan làm bậy cũng đã nghe được tiếng quát tức giận của Trần Ninh.
Hơn nữa, tầm mắt Long Chột cũng đã dừng lại trên người Trần Ninh. Gã ta lập tức dẫn theo hơn trăm anh em bên cạnh cùng nhau đi về phía Trần Ninh.
Nhóm người Tống Sính Đình thấy vậy liền bị dọa đến mặt mũi tái mét, ngay đến cả đội trưởng đội bảo vệ cũng hoảng sợ nói: “Giữa ban ngày ban mặt, các anh đừng có mà làm bừa!”
Nhưng một màn khiến bọn họ không ngờ được đã xuất hiện.
Long Chột cùng hơn trăm anh em của gã vậy mà lại bước đến trước mặt Trần Ninh, “bụp” một tiếng đồng loạt quỳ xuống.
Tống Sính Đình còn cho rằng đám người Long Chột muốn động tay động chân với Trần Ninh liền theo bản năng muốn đứng chắn trước mặt Trần Ninh. Nhưng, thật không ngờ đám cướp hung thần ác sát này lại đồng loạt thống nhất quỳ xuống trước mặt Trần Ninh.
Hai mắt Tống Sính Đình tròn xoe, miếng há hốc, khiếp sợ không thôi.
Tống Trọng Bân, Lâm Vy và Vương Long còn có nhóm người tập đoàn Ninh Đại cũng không hơn Tống Sính Đình là bao, bọn họ đều ngạc nhiên đến mức con ngươi cũng suýt lồi cả ra ngoài.
Long Chột khóc lóc kể lễ, cả người run rẫy quỳ trước mặt Trần Ninh, cầu xin: “Cậu Trần, cô Tống, chúng tôi đã biết sai rồi, chúng tôi không nên cướp trang thiết bị của hai người. Mong hai người khoan dung độ lượng, không chấp đám tiểu nhân chúng tôi, coi chúng tôi như rắm đánh cái là xong.”
Nét mặt nhóm người Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Bân nhìn Trần Ninh đều vô cùng quái lạ.
Cái cảnh hơn trăm tên tướng cướp hung thần ác sát đồng loạt quỳ trước mặt Trần Ninh trong cũng quá chấn động, quá kỳ dị rồi.
Trần Ninh anh sao lại làm được vậy hả?
Lúc này Trần Ninh đang nhìn Long Chột đang quỳ dưới đất, hờ hững nói: “Thấy được quan tài mới đổ lệ, muộn mắt rồi.”
Đám người Long Chột nghe vậy liền run như cầy sấy, nhao nhao ra sức dập đầu, dập đến chảy máu vẫn không ngừng lại, miệng còn không ngừng cầu xin tha thứ: “Cậu Trần, cô Tống, cầu xin hai người tha thứ cho chúng tôi.”
“Bọn họ nói, nếu tôi không được hai người tha thứ liền lây cái mạng nhỏ này của chúng tôi.”
Tống Sính Đình là người có tắm lòng lương thiện, Long Chột cùng hơn trăm người quỳ xuống trước mặt cô như vậy khiến cô cảm thấy không chịu nỗi.
Càng đừng nói đám người Long Chột còn dập đầu như giã tỏi, người nào người nấy đầu dập đầu đến chảy cả máu.
Cô nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, hay chúng ta tha thứ cho bọn họ, giao bọn họ cho bên cảnh sát xử là xong?”
Trần Ninh vốn muốn để đám người Long Chột quỳ trước cổng tòa nhà tập đoàn Ninh Đại một ngày một đêm, nhưng lúc nghe được những lời của Tống Sính Đình, anh lại mỉm cười nói: “Được, anh nghe lời bà xã tha cho bọn họ lần này.”
Tống Sính Đình nghe Trần Ninh nói vậy, khuôn mặt thanh tú của cô ửng hồng, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
Tầm mắt Trần Ninh rơi trên đám người Long Chột, lạnh lùng nói: “Đám người các anh tội chết dễ tha tội sống khó thoát, tự mình đi tìm Điển Chử nhận phạt đi!”
ẩ Đám người Long Chột như được đại xá, liền thoăng cảm ơn: “Vâng vâng vâng, chúng tôi lập tức đi nhận phạt ngay.”
Long Chột cùng đám đàn em chật vật không nỡ nhìn, chủ động đi nhận hình phạt.
Không ai dám cả gan bỏ trốn bởi Điển Chử đã ghi tên bọn họ lại hết rồi.
Cả cái thành phố này đâu đầu cùng đều có camera giám sát, nếu có người dám cả gan bỏ trốn thì người đó chính là tội phạm truy nã cấp A của bên quân đội. Nếu bị bắt sẽ bị xử bắn ngay tại chỗ.
Trái lại ngoan ngoãn chủ động đi gặp Điển Chử, chủ động đi nhận phạt thì chỉ cần lao động cải tạo năm trong nhà giam của quân Bắc Cảnh này liền được thả ra ngoài.
Giữa năm năm cùng bị bắn chết, bên nào nặng bên nào nhẹ đám người Long Chột bọn họ vẫn phân biệt được rõ ràng.
Vì vậy mà không có bắt kỳ ai muốn bỏ trốn, cả đám đều thành thành thật thật đi gặp Điễn Chử nhận trừng phạt.
Trong bầu không khí vui mừng ở tập đoàn Ninh Đại.