Cả nhà khoan để ý đến tên nhân vật nhé! Cả nhà chỉ cần xem cảnh này đã qua chưa nhé! Rồi mình tìm nội dung nhờ tiếp đễ dò ra cảnh truyện tiếp theo nhé!
Có mười tám người đang đứng ở trước cửa hội sở Thiên Nhai.
Những người này đều rất cao to, ai cũng mặc một bộ quần áo màu đen, trên người còn có cả một con dao chuyên dụng.
Mười tám người đó đứng ở trên đường, nhìn rất có khí thế, giống như một đội quân đang áp sát biên giới vậy.
Bọn họ là át chủ bài của quân đội Bắc Kỳ hay còn gọi là Bắc Cảnh Thập Bát Ky.
Gần đây, Bắc Cảnh Thập Bát Ky và binh đoàn Mãnh Long đều đóng quân ở quân khu Đông Thái, không hề có động thái điều động về Bắc Kỳ Tối nay Trần Ninh sẽ xử lý Diệp Mặc Thành, lệnh cho Bắc: Cảnh Thập Bát Ky đến.
Bắc Cảnh Thập Bát Ky đang chuẩn bị tăng cường lực lượng đến hội sở Thiên Nhai, bảo vệ Thiếu Soái.
Nhưng không ngờ rắng, có rất nhiều người bước ra từ trong hội sở, họ đều là những người đàn ông mặc đồ tây, đi giày da, mang theo vũ khí như gậy, kiếm.
“Anh Diệp nói rồi, bắt mười mấy tên nhãi ranh đấy lại, giết!”
“Giết!”
Những tên hung ác mặc đồ Tây, đi giày da, sau lưng dắt vũ khí đó hừng hực khí thế xông lên đòi giết Bắc Cảnh Thập Bát Ky.
Người đứng đầu của Bắc Cảnh Thập Bát Ky là Triệu Vân, anh ta nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn quân địch ở phía trước.
Anh ta chậm rãi lấy con dao dắt ở sau lưng ra, nói với giọng lạnh tanh: “Chuẩn bị chiến đấu, giết hết bọn họ”
Những chiến sĩ khác cũng lần lượt rút dao ra, tiến lên từng bước rồi hét lớn: “Giết!”
Động tác của mười tám người đều nhau đến nỗi tưởng như một người, mặc dù chỉ có mười tám người nhưng lại khiến cho người ta như cảm thấy được khí thế của hàng nghìn binh mã.
Rất nhanh!
Trận chiến đã diễn ra!
Con dao trong tay Triệu Vân nhạy bén, giống như sao băng lướt qua bầu trời, trong nháy mắt đã biến mất.
Ngay tức khắc!
Máu tươi phun khắp nơi.
Trên ngực của những tên địch vừa xông lên trước mặt Triệu Vân đều nhuốm đầy máu, máu tươi phun ra tứ tung.
Bịch…
Tiếng thi thể rơi xuống đất.
Một dao giết chết năm tên địch!
Sắc mặt của mọi người ở đó đều tái mét.
Mười bảy chiến sĩ Bắc Kỳ còn lại cũng không không hề tỏ ra thua kém. Dao vừa vung lên, tay chân bị chém bay tứ tung, máu me be bét, những tên địch chỉ kêu gào thảm thiết…
Mười tám người giống như mười tám con dao đâm vào kẻ địch.
Bọn họ chạy toán loạn, giống như gió thổi lá rụng vậy. Quân địch kêu gào thảm thiết ngã gục xuống đất, hiện trường giống như địa ngục A Tụ La vậy.
Mặc dù trợ thủ đến giúp Diệp Mặc Thành không ít nhưng mà chó nhà dù có nhiều thì cũng làm sao đọ được với sư hổ?
Ngoài Triệu Vân và mười bảy chiến sĩ khác ra thì không ai dám tiến lên nữa, đối thủ chạy toán loạn.
Khi người của Triệu Vân đánh vào trong đại sảnh của sở hội, Diệp Mặc Thành và các anh em vốn có hơn hai nghìn người thì nay đã bị giết đến mấy trăm người.
Những người còn lại cũng đều vô cùng khiếp sợ.
Không thể đọ được với dũng khí chiến đấu của Bắc Cảnh Thập Bát Ky,những người còn lại đã lần lượt từng người một bỏ vũ khí xuống rồi chạy mất như kiến vỡ tổ, đến cậu chủ của mình cũng bỏ.
Diệp Mặc Thành cùng với La Thành, Địch Vân và một khác chỉ biết trơ mắt ra nhìn trợ thủ của mình, người thì chết, người thị bị thương, người thì chạy tr Khi Triệu Vân và mười mấy người khác cầm những con dao dính đầy máu tiến lên.
Diệp Mặc Thành phát hiện ra rắng bên cạnh những công tử như bọn họ đều không còn nấy một trợ thủ nào.
Trên người Triệu Vân cùng với những chiến sĩ khác dính đầy máu, bọn họ tay cầm dao tiến về phía Trần Ninh chào hỏi: “Kính chào cậu chủ!”
Trần Ninh khẽ gật đầu và khen ngợi: “Mọi người vất vả rồi, chỉ có mười tám người mà hạ gục được hơn hai nghìn đối thủ, biểu hiện không tồi chút nào.”
Bắc Cảnh Thập Bát Ky được Thiếu Soái khen ngợi thì ai nấy đều vô cùng phấn khích.
Sau khi khen ngợi Bắc Cảnh Thập Bát Ky, Trần Ninh quay sang nhìn Diệp Mặc Thành và những người khác.
Anh nhìn Diệp Mặc Thành lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ hai cậu rơi vào tay tôi, cậu nói xem nên xử lý cậu thế nào đây?”
Diệp Mặc Thành nghe xong thì mặt trắng bệch.
Trần Ninh ngồi rất thoải mái.
Triệu Vân cùng với mười bảy chiến sĩ còn lại cầm con dao dính đầy máu đứng bên cạnh Trần Ninh như mười tám vị quỷ thần.
Sự thoải mái của Trần Ninh cùng với sự lạnh lùng của các chiến sĩ đã khiến cho Diệp Mặc Thành và nhóm người chơi với anh ta nóng mắt.
Diệp Mặc Thành cố nén sự lo sợ và kinh hãi của mình.
Anh ta cứng đầu nói: “Trần Bình, mày nên nhớ rõ thân phận của tao, nên nhớ rõ thế lực của dòng họ nhà tao khủng khiếp như thế nào nữa”
“Ba tao và mẹ tao chỉ cần nói một câu là có thể đẩy mày và người thân mày xuống vực thắm”
“Thực lực của mày không tồi, sao mày phải lấy cái mác Trần Ninh đi bảo vệ Tống Mỹ Hân?”
Trần Ninh nhếch môi: “Diệp Mặc Thành, cậu muốn nói cái gì?”
Diệp Mặc Thành nheo mắt lại, nói lớn: “Tao đánh giá rất cao thực lực của mày, nếu như mày đồng ý đầu quân cho tao, thì tao không những tha cho mày tội đánh tao mà thậm chí còn thăng chức cho mày nữa.
“Mày biết ba tao là ai, nên mày cũng biết là tao nói là tao làm được”
“Nhận tao làm chủ, làm trợ thủ của tao, thì mày sẽ được sống một cuộc đời sung túc; còn nếu muốn làm kẻ địch của tao, muốn đối đầu với tao đến cuối cùng thì mày và người thân của mày cũng sẽ chỉ có một con đường chết”
*Tao thấy mày là một người thông minh, nên chọn như thế nào thì có lẽ là mày hiểu rồi chứ?”
Từ trong ánh mắt của Trần Ninh, có thể thấy anh đang cười.
Anh quay người sang nhìn Bắc Cảnh Thập Bát Ky, nói với Triệu Vân và những người khác: “Cậu ta bảo chúng ta phản bội Thiếu Soái, phản bội quân đội Bắc Kỳ, đi theo cậu ta, mọi người thấy thế nào?”
Diệp Mặc Thành nghe thấy Trần Ninh nói vậy thì còn tưởng là Trân Ninh đang thương lượng với mười tám vị cường giả xem có nên đi theo anh ta không!
Mắt anh ta sáng lên, trong lòng nghĩ sẽ có kịch hay để xem!
Thế là, anh ta lập tức lớn tiếng nói với Triệu Vân và những người khác: “Mười tám người các anh, có thể giết chết hơn hai nghìn trợ thủ của tôi, sức mạnh này khiến tôi bái phục, tôi đánh giá rất cao các anh”
“Các anh cứ đi theo tôi, đừng đi theo Trần Ninh nữa”
“Chỉ một vài này nữa thôi, là ba tôi lên chức Chủ tịch nước rồi, những ngày tháng yên bình của Trần Ninh cũng sẽ không còn nữa, các anh theo Trần Ninh sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu”
“Các anh cứ đi theo tôi, tôi không những cho các anh nhiều tiền mà còn đảm bảo với các anh, ít nhất sẽ để cho các anh lên chức thiếu tướng”
“Điều kiện này đủ hậu hĩnh rồi đúng không?”
Diệp Mặc Thành nói xong.
Đến Địch Vân, La Thành và những người khác đều ngưỡng mộ.
Như mọi người đều biết thì trong quân đội cấp tá và cấp tướng rất khó có thể lên được.
Vô số người chiến đấu nơi sa trường cả một kiếp, cống hiến cả một đời cũng chưa chắc có thể lên được cấp tướng.
Cấp tá và cấp tướng có một sự khác biệt rất rõ ràng!
Cũng là niềm mơ ước của vô số người trong quân đội.
Thế mà bây giờ, anh Diệp lại hào phóng như vậy, chỉ cần Triệu Vân và những người còn lại đi theo anh ta, thì sẽ có cơ hội thăng lên làm cấp tướng.
Đến Trần Ninh cũng không kìm được mà nhếch nhếch lông mày, nói: “Không hổ danh là công tử nhà họ Diệp, không hổ danh là con trai của Hạng Các Lão, lời hứa cũng khác người, một lúc có thể đưa cả mười mấy người thăng lên làm cấp tướng!”
Diệp Mặc Thành nghe xong, tưởng rằng là Trần Ninh vào những người còn lại dao động rồi Anh ta lại đắc ý, nhìn Trần Ninh, Triệu Vân và những người khác, cười tít mắt lại nói: “Nếu như đã dao động rồi thì còn không nhanh quỳ xuống tuyên thệ trung thành với tôi?”
Trần Ninh nhìn Triệu Vân và những người còn lại.
Triệu Vân từng bước từng bước một tiến về phía Diệp Mặc Thành, từ từ nói: “Tôi không thể không thừa nhận rằng, điều kiện mà anh đưa ra rất tốt”
*Có điều, rồng không cùng họ với rn, hổ không thể sống chung với chó được”
“Anh là cái thá gì mà đòi làm chủ của chúng tôi?”
“Chủ nhân của chúng tôi vĩnh viễn chỉ có một người, đó chính là chiến thần Hà Nội, Thiếu Soái Bắc Kỳ!”
Lúc mới thấy Triệu Vân tiến về phía anh ta, anh ta còn tưởng rằng.
Triệu Vân đã động lòng và là người đầu tiên đến quỳ xuống mà tuyên thề một lòng trung thành.
Nhưng sau khi anh ta nghe xong Triệu Vân nói vậy thì nét mặt đắc ý của anh ta lập tức biến mất.
Anh ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhìn Triệu Vân đang đứng trước mặt mình nói: “Anh..”
Triệu Vân mặt không chút biểu cảm: “Quỳ xuống!”
Nói xong, anh ta đặt tay lên vai Diệp Mặc Thành dùng lực ấn anh ta quỳ xuống.
Diệp Mặc Thành thấy lực trên tay của Triệu Vân như một ngọn núi đề xuống, ấn đến nỗi khiến anh ta đứng không vững rồi quỳ bịch xuống mặt đất một cái.
Đầu gối anh ta bị thương, đau đến nỗi chảy nước mắt.
Đám công tử nhà giàu đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này, La Thành và Địch Vân tức giận xông lên: “Anh dám động vào anh Diệp chúng tôi liều mạng với anh”
Bịch!
Hai người chưa kịp đến gần Triệu Vân thì đã bị Triệu Vân đánh bay.
Hai người ngã sấp mặt, xương gấy rời ra, máu phun ra đầy đất.
Những công tử còn lại nhìn thấy vậy cũng bị dọa cho không dám ho he.
Triệu Vân nhìn Trần Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Cậu chủ, nên xử lý những người này như thế nào?”
Dựa theo tính cách xưa nay của Trần Ninh, Diệp Mặc Thành muốn làm hại gia đình của anh một lần nữa, anh đã sớm tiễn Diệp Mặc Thành lên đường.
Chẳng quat Lúc này sắp tới thời kỳ đặc biệt của nhiệm kỳ mới, tất cả đại lão các lộ. đang bận rộn cạnh tranh chức Chủ tịch nước đời kế tiếp.
Lúc này Trần Ninh không nghĩ ở thời điểm này lại làm ra chuyện to lớn tới như vậy.
Anh lạnh lùng nói: ‘Chặt mỗi người một chân, sau đó kêu người đưa trở về, để trưởng bối trong nhà dạy dỗ cho bọn họ nghiêm khắc hơn”
Từng lời nói của Trần Ninh rơi xuống, sắc mặt của đám người Diệp Mặc Thành thay đổi hoàn toàn.
Ông ta vừa sợ vừa giận: “Các người đụng vào tôi thử xem”
Thử xem thì thử xem!
Triệu Ninh dùng một chân đá Diệp Mặc Thành ngã lăn ra, sau đó hung hăng dùng một chân đá lên cảng chân trái của Diệp Mặc Thành.
Răng rắc.
Một tiếng đứt gãy xương cốt vang lên làm da đầu người ta tê dại, chân trái của Diệp Mặc Thành bị đá gãy.
“A!”
Diệp Mặc Thành kêu la thảm thiết giống như heo bị chọc tiết, trong nháy mắt vang vọng khắp trường.
Triệu Thiên Hoàng và mười bảy tên chiến sĩ khác, nhanh chóng đi về hướng đám công tử ăn chơi trác táng còn lại, ra tay nhanh như chớp.
Âm thanh xương cốt đứt gãy không ngừng vang lên bên tai, tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên không dứt.
Trong phút chốc toàn bộ bọn công tử ăn chơi trác táng đã bị đánh gãy một chân, một đám ngã trên mặt đất thống khổ kêu rên điên cuồng.
Trần Ninh nhìn Diệp Mặc Thành đang lăn lộn đau khổ ôm cái chân gấy trước mặt anh, nhàn nhạt nói: “Nhớ cho kỹ, quá tam ba bận, tôi đã tha chết cho anh hai lần”
“Nếu anh còn có lần sau, như vậy thì đừng nói ba anh và mẹ anh giữ không được anh, kể cả Đại La Kim Tiên cũng không giữ được anh”
Nói xong!
Trần Ninh tiện tay dập tàn thuốc, đứng lên, ung dung rời đi.
Còn đám người của Diệp Mặc Thành, rất nhanh quân khu Sài Thành đã phái người tới để đưa người về thủ đô.
Giữa trưa hôm sau.
Bệnh viện Hiệp Hoà tại thủ đô.
Một mình trong phòng bệnh cao cấp, Diệp Mặc Thành nằm ở trên giường bệnh, ngực và chân trái của anh ta được cột lại bằng băng vải.
Hạng Thành mặc một áo khoác màu xám, còn Diệp Bích Trâm mặc một chiếc sườn xám hoa mẫu đơn màu xanh lá, đứng nhìn bên mép giường bệnh với sắc mặt khó coi, xung quanh có rất nhiều đội viên cảnh vệ của Hạng Thành, cùng với bảo vệ và người nhà của Diệp Bích Trâm.
Diệp Bích Trâm nhìn con trai bị thương như vậy, trong lòng bà ta như đang rỉ máu, con trai từ nhỏ đến lớn có lúc nào trải qua sự thiệt thòi này, nếm qua sự đau khổ này?
Bà ta cảm thấy trong lòng mình đang bị nhéo nát, hận vì người bị thương không phải mình, có thể chịu khổ chịu đau thay thế cho con trai cục cưng của mình.
Bà ta quay đầu nhìn về phía Hạng Thành, mở miệng nói: “Tôi muốn nói chuyện một hai câu với riêng ông ở bên ngoài”
Hạng Thành gật đầu!
Rất nhanh, ông ta và Diệp Bích Trâm bước ra từ phòng bệnh, đi lên trên hành lang.
Các đội viên cảnh vệ của ông ta, còn có đội cận vệ của Diệp Bích biết điều nên đứng rất xa.
Diệp Bích Trâm lạnh lùng nói: “Con trai bị người ta đánh thành ra như vậy, ông đường đường là ba của nó, phải lấy lại danh dự cho thắng bé”
Hạng Thành hạ giọng nói: “Lúc trước tôi đã không đồng ý cho nó đi đối phó với Tống Mỹ Hân, sự thật chứng minh Trần Ninh không phải dễ chọc, mặc dù Trần Ninh không ở bên cạnh Tống Mỹ Hân, các thuộc hạ của anh ta cũng không dễ gì chọc vào”
“Lúc này Mục Thanh còn đang bị thương, bà muốn tôi thế nào?”
Diệp Bích Trâm lạnh lùng nói: “Trừng phạt nghiêm nghị những ai đánh người, bắt toàn bộ những người đã đả thương con trai của chúng ta lại rồi bắn chết”
“Hơn nữa những người này chắc hẳn là đã bị Tống Mỹ Hân sai khiến mới dám đụng đến con trai của tôi, cho nên con tiện nhân như ‘Tống Mỹ Hân kia cũng không thể buông tha, cũng bắt cô ta lại”
Hạng Thành lắc đầu: “Gần đây ông Chủ tịch nước Tân Minh Bạch, ông ấy cùng một đám ông già khốn nạn toàn lực ủng hộ La Trí Thành và tôi để tranh giành vị trí Chủ tịch nước đời tiếp theo”
“Lúc này tỉnh thần và thể lực của tôi mới quan trọng, đặt trên sự cạnh tranh đối với La Trí Thành”
“Lúc này, không nên cành mẹ đẻ cành con, cũng không nên phát sinh xung đột đối với Trần Ninh được”
Diệp Bích Trâm giận dữ nói: “Con trai bị người ta bắt nạt đến thành ra như vậy, thế nhưng ông lại không dám tìm Trần Ninh và Tống Mỹ Hân để báo thù?”
Hạng Thành nói: “Không phải không dám, mà là bây giờ chưa phải lúc: “Chờ cho đến khi tôi trở thành Chủ tịch nước tiếp theo, đến lúc đó tính tổng nợ với Trần Ninh”
Diệp Bích Trâm tức giận nói: “Từ trước cho đến nay ông vẫn luôn là kẻ ích kỷ, chỉ biết suy nghĩ cho chính bản thân mình”
“Ông chỉ quan tâm tới tiền đồ của ông, không chịu báo thù vì con trai, không sao, nhà họ Diệp của tôi đây có thể tự mình chấn chỉnh lại”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!