Chương 12: Đích Thân Xin Thuốc
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình lên tầng 9 khu vui chơi thiếu nhi, con gái Tống Thanh Thanh đang chơi cầu trượt, cô bé đang chơi rất vui.
Có điều, Tống Trọng Bân vẻ mặt đầy suy nghĩ.
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Trần Ninh và con gái của họ đến, hai người vội vàng ra đón rồi hỏi sự việc thế nào 1: rÖI.
Trần Ninh cười nhạt: “Tống Trọng Bình đã bị con đuổi đi rồi.
Con nói muốn cứu ông cụ thì Tống Trọng Hùng phải đích thân đến cầu xin bố mẹ.”
Mã Hiểu Lệ hiếm khi tán dương Trần Ninh: “Trần Ninh, lần này cậu làm tốt lắm.”
Nói xong, bà lập tức quay đầu lại nói với người chồng đang lo lắng: “Trọng Bân, em nói cho anh biết loại thuốc này trị giá mấy nghìn vạn. Anh cả anh bình thường bắt nạt gia đình chúng ta như thế nào? Nếu anh mà tùy tiện đưa thuốc cho họ thì anh không xong với em đâu.”
Tống Trọng Bân thở dài không nói gì.
Cả nhà cùng Tống Thanh Thanh chơi ở sân thêm khoảng nửa tiếng thì bỗng có một nhóm người ăn mặc quần áo chỉnh tề đi tới.
Đứng đầu là người quản lý thực tế của Tống gia, anh trai cả của Tống Trọng Bân, là Tống Trọng Hùng.
Tống Trọng Hùng khác với ngày thường, nụ cười thân thiện trên môi, bước nhanh tới, trìu mến nói: “Em trai, em dâu, mọi người đều ở đây à?”
Mã Hiểu Lệ nghiêm nghị nói: “Anh gọi em dâu, tôi không dám nhận.”
Tống Trọng Bân có chút căng thẳng: “Anh cải!”
Tống Trọng Hùng hề thẹn nói: “Em trai, em dâu, tôi biết những năm qua, lão gia đã có chỗ không đúng với gia đình hai em. Tôi làm anh hôm nay đích thân đến xin lỗi gia đình mình.”
Tống Trọng Bân nhanh chóng đỡ Tống Trọng Hùng: “Anh cả, đừng…”
Mã Hiểu Lệ lanh lùng: “Nếu như không có việc đến cầu xin gia đình chúng tôi, không biết anh có khách sáo lịch sự như vậy không?”
Tống Trọng Bân đứng ở giữa ngượng ngùng, nói nhỏ với Mã Hiểu Lệ: “Vợ à, anh cả đã xin lỗi rồi, em bớt nói vài câu.”
Mã Hiểu Lệ mắt đỏ lên khi nghe thấy vậy, tức giận nói: “Anh chê em càm nhàm, được, anh em nhà anh đều là người tốt, còn em là người xấu. Các anh thích làm gì thì làm, em không quản nữa là được chứ gì.”
Mã Hiểu Lệ nói xong tức giận rời đi, ra chơi cùng cháu ngoại.
Tống Trọng Hùng có phần ngượng ngùng nhưng tràn đầy vẻ mặt thông cảm, chân thành nói: “Haiz, cũng tại trước đây anh, bố và cả em ba có phần quá đáng, em dâu trách móc cũng là chuyện đương nhiên.”
Tống Trọng Bân nghe xong càng ngại hơn: “Anh cả, thật ra Mã Hiểu Lệ khẩu xà tâm phật, anh đừng đề bụng.”
“Không đâu, không đâu!” Tống Trọng Hùng nói tiếp: “Một nét chữ không thể viết ra hai chữ Tống, chúng ta dù sao cũng vẫn là người một nhà. Em hai à, máu đặc hơn nước, em thấy có đúng không?”
Tống Trọng Bân liền gật đầu: “Đúng vậy!”
Tống Trọng Hùng được đà nói tiếp: “Em hai, trước đây bố có chỗ không đúng với em nhưng giờ bố cũng có tuổi rồi.”
“Hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của bố, nhưng bố đã uống quá nhiều, bị đột quy và phải nhập viện. Bác sĩ nói ông ấy đang rất nguy kịch.”
“Cho dù ông ấy có không đúng đi chăng nữa nhưng ông ấy vẫn là bố của chúng ta.”
“Người ta có câu không có bố mẹ thì không tốt đẹp gì, nỗi buồn lớn nhất của cuộc đời chính là con cái muốn báo hiếu với bố mẹ nhưng bố mẹ đã không còn.”
“Em hai, coi như là anh cả cầu xin em, em mau đưa viên An Cung Hoàn ra để cứu bố chúng ta được không?”
Tống Trọng Bân là một người lương thiện, mặc dù bị gia đình ức hiếp về mọi mặt nhưng khi nghe những lời này của anh trai Tống Trọng Hùng thì Tống Trọng Bân không khỏi mềm lòng và rơi nước mắt.
Tống Trọng Bân ôm anh cả, kích động nói: “Anh cả, anh không cần cầu xin em, dù sao ông ấy cũng là bố của em, em lấy thuốc từ chỗ Trần Ninh, em sẽ đích thân đến bệnh viện cứu bó.”
Tống Trọng Hùng trong mắt lóe lên một tia thành công, liên tục nói: “Được! Được!”
Trần Ninh xem màn biểu diễn của con cáo già Tống Trọng Hùng mà trong lòng tự giễu, người này đúng là không biết xấu hổ, biết bố vợ Tống Trọng Bân là quân tử nên có tình dùng thủ đoạn này để đối phó với ông.
Lúc này Tống Trọng Bân đã lau nước mắt, quay đầu đi về phía Trần Ninh và Tống Sính Đình, ngượng ngùng nói: “Trần Ninh, Tiểu Đình, bố có chuyện muốn cầu xin các con.”
Trần Ninh chưa kịp chờ bố vợ nói xong, anh đã nói trước: “Bồ, con biết bố muốn nói chuyện gì.” “Đừng nói chỉ là một viên thuốc, chỉ cần bố nói, chuyện gì cũng dễ giải quyết.”
Mặc dù Trần Ninh biết Tống Trọng Hùng là kẻ giả tạo, nhưng anh càng biết rõ hơn là Tống lão gia đang bị bệnh, néu Tống Trọng Bân không chịu đưa thuốc cứu người thì toàn bộ người dân Trung Hải sẽ coi thường Tống Trọng Bân và cảm thấy Tống Trọng Bân là kẻ tính toán hẹp hỏi, thấy bố mình chết mà không cứu.
Trần Ninh không muốn Tống Trọng Bân rơi vào công kích của dư luận, đó là chưa kể Tống Trọng Bân lấy thuốc này là để cứu lão gia.
Cái này có thể hàn gắn quan hệ bố con, sau này Tống gia sẽ đối xử tốt hơn với nhà Tống Trọng Bân, nếu như vậy thì liều thuốc này cũng đáng giá.
Vả lại, trong mắt người khác loại thuốc này trị giá hàng chục triệu tệ, là một thứ vô cùng quý giá.
Nhưng trong mắt Trần Ninh thì nó chỉ là một thứ quá tầm thường.
Tống Trọng Bân cầm lấy An Cung Hoàn từ tay Trần Ninh, vô cùng cảm kích nói với Trần Ninh: “Con rễ tốt, rễ tốt!”
Tống Sính Đình đứng bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng và có chút xấu hồ, cô liếc sang Trần Ninh, trong lòng nghĩ: Tên Trần Ninh này đã lấy được lòng của bố.
Tống Trọng Bân cầm lấy thuốc và đưa Trần Ninh, Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Hùng đi vào bệnh viện cứu lão gia.
Mã Hiểu Lệ biết được chồng mình thật sự đã đưa thuốc cho Tống gia để cứu người, bà tức giận cùng cháu gái Tống Thanh Thanh trở về nhà.
Bà tức giận không vào bệnh viện cùng Tống Trọng Hùng.
Khi đến bệnh viện tốt nhất ở Trung Hải, Tống Trọng Bân đích thân đưa thuốc cho bác sĩ phụ trách chính.
Bác sĩ phụ trách chính biết hiệu quả của thuốc này, lập tức cùng hộ tá đến chỗ của Tống lão gia để cứu người.
Tống Trọng Hùng, Tống Trọng Bân, Tống Trọng Hùng cùng Tống Sính Đình và Trần Ninh đang đứng chờ ngoài hành lang của phòng bệnh.
Bỗng bác sĩ phụ trách chính mở cửa phòng bệnh bước ra.
Đám người Tống Trọng Hùng vội vàng hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi, có hiệu quả không?”
Bác sĩ điều trị xúc động nói: “Tuyệt vời! Thật tuyệt vời sau khi uống thuốc bệnh nhân đã có phản ứng cải thiện rõ rệt. Có điều suy cho cùng thì vẫn là tai biến mạch máu não, dù có dùng thuốc tuyệt vời đến đâu thì cũng không thể khỏi bệnh trong chốc lát.”
“Có điều mọi người yên tâm, chắc khoảng mười ngày hoặc nửa tháng nữa sẽ có tiến triển rõ rệt.”
“Bệnh nhân vừa mới được uống thuốc, tinh thần còn chưa tỉnh táo, cần phải nghỉ ngơi, mọi người đừng có vào làm phiền ông 4 „ ấy.
Tống Trọng Hùng và đám người Tống Trọng Bân sau khi nghe bác sĩ nói xong lần lượt cảm ơn bác sĩ.
Bác sĩ rời đi, Tống Trọng Hùng mỉm cười nhìn Tống Trọng Bân: “Em hai, lần này phiền mọi người rồi.”
Tống Trọng Bân không giấu được niềm vui: “Không có gì, bố không sao là em yên tâm rồi.”
Tống Trọng Hùng nói: “Không được, lần này nhất định anh phải cảm ơn cho gia đình em.”
“Anh nhớ rằng Sính Đình học chuyên ngành kỹ thuật công trình thổ mộc. Nó làm ở công ty chỉ nhánh Thiên Tư thật là thiệt thòi cho nó quá. Máy năm gần đây nó luôn muốn được điều động vào tập đoàn Vinh Đại.”
“Hay là vậy đi, anh sẽ dùng thân phận Chủ tịch để điều động Sính Đình vào tập đoàn Vinh Đại làm việc với tư cách là Tổng giám đốc, em thấy thế nào?”
Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình nghe xong đều hết sức kinh ngạc.
Vào được tập đoàn Vinh Đại thì mới có cơ hội vào trung tâm quyền lực của Tống gia.
Tống Sính Đình như mắt giọng: “Bác cả, là thật sao?”
Tống Trọng Hùng cười nói: “Đương nhiên, bác lừa cháu làm gì.
Mặc dù ông nội là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng bổ nhiệm chức vụ Tổng giám đốc thì bác đây làm chủ tịch có thể quyết định được.”
Tống Trọng Bân và Tống Sính Đình vô cùng hưng phấn.
Tống Trọng Bân cảm thấy con gái cuối cùng cũng vào được trung tâm quyền lực của Tống gia, cho thấy họ vẫn có địa vị trong gia tộc.
Còn Tống Sính Đình thì cảm thấy tài năng của cô cuối cùng cúng có cơ hội thể hiện.
Tống Trọng Bân dẫn Trần Ninh và Tống Sính Đình rời khỏi bệnh viện. Trên đường trở về nhà, ông cảm thấy có chút không tin được rồi cười cảm khái: “Anh cả thật tốt.”
Trong bệnh viện, đám người Tống Hạo Minh và Cát Mỹ Lệ vội vàng vây quanh Tống Trọng Hùng.
Tống Trọng Minh lớn tiếng: “Bố, bố để Tống Sính Đình vào tập đoàn Vinh Đại là được rồi, sao bồ lại còn để cô ta ngồi vào vị trí của con. Cô ta làm Tổng giám đốc vậy con làm gì?”
Cát Mỹ Lệ cũng nói: “Đúng vậy bố. Chức vụ quan trọng như vậy sao bố lại để cho con nha đầu thối đó làm?”
Tống Trọng Bình cũng phẫn nộ: “Anh cả, Tông Sính Đình luôn là nỗi xấu hổ của gia tộc chúng ta. Anh để nó làm Tổng giám đốc e rằng người ngoài sẽ cười chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!