Chương 113: Sức Mạnh Của Một Cú Đắm
Câu lạc bộ Lam Điều, một hội trường thương gia tráng lệ.
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đang dương dương tự đắc trên ghế sô pha, đối diện chúng là giáo sư Giang, cháu gái Giang Dung và trợ lý Trương Tắn An.
Có ba mươi tên thủ hạ mặc vest đen đang đứng xung quanh, tất cả chúng đều nhìn chằm chằm vào giáo sư Giang đầy đe dọa.
Chúc Cửu Linh chỉ vào tài liệu hợp đồng trên bàn, cười lạnh nói với Giang Nam Phong: “Giáo sư Giang, bây giờ ông đã nhìn thấy cháu gái của mình, ông có thể ký hợp đồng này rồi chứ?”
Lục Thanh Vân cũng nói: “Giáo sư Giang, phí đại lý mà chúng tôi đưa ra là 1 tỷ nhân dân tệ, hợp đồng được ký lại sau mỗi năm năm. Ông sẽ nhận được 1 tỷ phí đại lý trong năm năm, không ít chứ?”
Giang Nam Phong bị câu nói của hai người này giận đến muốn cười!
Viện Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương của ông mấy năm nay chỉ chấp nhận khoản đầu tư bí mật của Trần Ninh, đã chỉ tổng cộng hơn 10 tỷ nhân dân tệ. Phải mất ba năm cuối cùng mới phát triển ra loại vắc-xin ung thư gan này.
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân muốn giành quyền làm đại lý vắc-xin ung thư gan với giá trung bình 200 triệu nhân dân tệ mỗi năm.
Ha ha, Giang Nam Phong không biêt nên nói hai người này không biết gì nên không biết sợ, hay là nên nói hai người này lòng tham không đáy?
Ông thậm chí không thèm để ý tới hai người chúng mà lạnh lùng nói: “Xin lỗi, tôi vẫn giữ nguyên câu nói trước đây rằng về người phụ trách đại lý vắc-xin tôi đã có ứng cử viên tốt nhất trong đầu.”
Lục Thanh Vân nghe vậy tức giận nói: “Lão già kia, đừng thấy chúng tôi nể mặt mà làm căng!”
Chúc Cửu Linh cũng nghịch cái bấm móng tay, lạnh lùng nói: “Giang lão, ông cho rằng hiện tại đã nhìn thấy cháu gái thì hai người sẽ không sao phải không?”
“Đây là Trung Hải, đây là phương Nam, Chúc gia và Lục gia của chúng tôi có toàn quyền quyết định. Ông có tin chúng tôi có thể khiến hai ông cháu ông không thể ra khỏi câu lạc bộ Lam Điều này không?”
Giang Nam Phong ý thức được lập tức bảo vệ cháu gái phía sau, trầm mặt xuống nói: “Ha ha, hai người bắt tôi đến chỗ này đã là tai họa ngập đầu rồi. Bây giờ còn dám uy hiếp tôi, hai người thật là chết đến ngập đầu rồi mà vẫn chưa biết!”
Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân nhìn nhau, không thể nhịn được cười ha ha.
Chết đến ngập đầu sao?
Ai có năng lực như vậy, dám nói khiến bọn chúng phải chết?
Chúc Cửu Linh vẫy tay ra lệnh máy tên thuộc hạ ở hiện trường: “Người đâu, Giang lão lão không muốn ký hợp đồng thì ấn dấu tay đi, mây người lên giúp ông ta!”
Chúc Cửu Linh vừa nói xong, lập tức có hai tên thuộc hạ cao lớn vẻ mặt hung hăng đi về phía Giang Nam Phong.
Trợ lý của Giang Nam Phong là Trương Tấn An nhìn thấy những người hung hăng bá đạo này muốn động tay chân với giáo sư Giang.
Anh ta không nhịn được nữa, lao lên dừng lại trước mặt hai ông cháu họ Giang, chính trực nghiêm túc khiển trách: “Giữa thanh thiên bạch nhật, thiên hạ sáng ngời mà mấy người độc ác các người định làm gì? Các ngươi muốn vô lễ với Giang lão thì tôi là người đầu tiên không đồng ý!”
Chúc Cửu Linh hừ lạnh: “Láo xược, quỳ xuống!”
Chúc Cửu Linh vừa nói xong thì hai vệ sĩ cao lớn lập tức tấn công Trương Tấn An.
Trương Tấn An bị hai tên vệ sĩ hung hăng đánh, mặt bê bết máu, cuối cùng còn bị đá vào phần giữa hai chân, lập tức không đứng vững quỳ rạp xuống đắt.
Giang Dung nhìn thấy, không nhịn được sợ hãi hét lên.
Giang Nam Phong quẫn bách, tức giận nói: “Các người dừng tay!”
Chúc Cửu Linh cười nói: “Giang lão, nếu không muốn cháu gái và trợ lý có chuyện thì hãy ngoan ngoãn ký tên đi.”
Giang Nam Phong hất cằm nhìn chằm chằm: “Các người nằm mơ đi!”
Chúc Cửu Linh chế nhạo: “Thật không?”
Vừa nói, ánh mắt hắn ta vừa rơi lên người Giang Dung, Giang Dung mặc áo phông trắng và quần jean xanh, chân đi một đôi giày trắng, cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc như một nữ sinh đại học ấm áp và sáng sủa điển hình, thanh xuân động lòng người.
Khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười xấu xa, anh ta nói với mấy tên thuộc hạ ở hiện trường: “Giang tiểu thư nhìn không tệ, ai có hứng thú chơi đùa với Giang tiểu thư một chút?”
Ngay lập tức, ánh mắt của những tên thuộc hạ ở hiện trường sáng lên, thậm chí có tên còn không nhịn được huýt sáo, đáp: “Chúc đại thiếu, quá hứng thú đi ấy, he he.”
Chúc Cửu Linh tỏ ra hài lòng, đe dọa Giang Nam Phong nói: “Tôi sẽ cho ông cơ hội cuối cùng. Bây giờ ông ngoan ngoãn ký hợp đồng ngay lập tức. Nếu không, tôi sẽ chọn ra mười tên thuộc hạ mạnh nhất ở đây chơi cháu gái ông ngay trước mặt ông…”
Giáo sư Giang run lên vì tức giận, nhưng ông còn chưa kịp nói.
Thì ở cửa đại sảnh truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Chỉ dựa vào nói lời này của anh thì hôm nay anh sẽ là một người chết rồi!”
` Mọi người có mặt tại hiện trường nghe vậy đêu vô cùng kinh ngạc thi nhau nhìn về phía cửa.
Sau đó thì thấy người nói hóa ra là Trần Ninh.
Phía sau Trần Ninh còn có Đồng Kha, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ sải bước đi vào.
Giang Nam Phong rất kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Ninh, kích động nói: “Trần Ninh, cậu tới rồi.”
Trương Tấn An đang quỳ trên mặt đất, máu me đầy mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, anh ta là trợ lý riêng của giáo sư Giang và là một trong số ít người biết thân phận thật của Trần Ninh.
Anh ta nhìn thấy Trần Ninh thì hưng phấn chật vật cố gắng đứng lên.
Chúc Cửu Linh lạnh lùng nói: “Ai bảo mày đứng lên, quỳ xuống cho tao, muốn chết hả?”
Trương Tấn Anh vừa bị đánh mà cũng không tức giận nhưng lúc này nhìn thấy Trần Ninh đi tới vậy mà lại cứng cỏi, dùng tay trái lau vết máu trên mặt, nhếch mép cười lạnh nói: “Ha ha, Trần tiên sinh đến rồi, người sắp phải chết là các người mới đúng.”
Chúc Cửu Linh mở to hai mắt: “Muốn làm phản sao? Lẽ nào đến tận bây giờ các người còn chưa biết rõ ở phía nam này ai là người có tiếng nói sao?”
“Người đâu, phê thăng nhóc này cho tôi!”
Chúc Cửu Linh vừa nói xong thì hai tên vệ sĩ bên cạnh Trương Tấn An lập tức muốn hung hăng động tay động chân lần nữa.
Nhưng đúng lúc này, Điển Chử bên cạnh Trần Ninh đã bộc phát với tốc độ kinh người, lập tức lao tới bên cạnh hai tên vệ sĩ.
Điển Chử tay một đấm chân một đá đã đánh bay hai vệ sĩ lên không trung gần như cùng một lúc.
Bịch! Bịch!
Hai tên vệ sĩ bị hất tung trên không nặng nề ngã xuống đất.
Một tên bị lõm mặt rất sâu, bê bết máu, tên còn lại ngực bị lõm sâu, rõ ràng xương lồng ngực đều đã bị gãy, hai tên đều bắt tỉnh tại chỗ.
Điển Chử vừa ra tay đã làm hai tên đối phương bị thương nặng, lập tức khiến mọi người có mặt ở hiện trường bị sốc.
Trần Ninh mang theo Đồng Kha và Bát Hỗ Vệ không nhanh không chậm đi qua rồi lãnh đạm nói: “Chỉ là tôm tép mà cũng đòi sánh với Hoàng Giang. Không thể nghĩ được đám nhu nhược như các người sao có cái oai phong như thế?”
Lục Thanh Vân vừa kinh ngạc vừa tức giận, từ trong đáy lòng có chút sợ Trần Ninh, dù sao cánh tay bị Trần Ninh đánh gãy đến giờ vẫn chưa lành.
Chúc Cửu Linh nhìn chằm chằm vào Trần Ninh với đôi mắt âm độc rồi hét lên: “Vương Phong Lôi!”
“Có”
Một giọng nói lớn và mạnh mẽ vang lên, sau đó bỗng thấy một người đàn ông cao 1m9, chậm rãi bước vào.
Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo khoác da màu đen ở phần trên lộ ra bộ ngực trần, vì thế có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn của anh ta. Phía dưới anh ta mặc một chiếc quần jean vải bình thường, chân đi một đôi giày bốt chiến đấu, khí thế phi thường.
Anh ta là người mạnh nhất trong số hàng ngàn đệ tử của Chúc gia, Vương Phong Lôi.
Chúc Cửu Linh nhìn thấy Vương Phong Lôi xuất hiện, bèn nhìn Trần Ninh với ánh mắt như nhìn một người chết.
Anh ta đắc ý ra lệnh: “Vương Phong Lôi, giết Trần Ninh!”
“Tuân lệnh, thiếu chủ!”
Dưới chân Vương Phong Lôi vang lên một tiếng nổ lớn, mặt sàn bằng đá cẩm thạch lập tức xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, toàn thân hắn ta giống như một quả đạn pháo, bay vù vù về phía Trần Ninh với một sức mạnh vô cùng kinh người.
Mọi người tại hiện trường đều kinh sợ, Đồng Kha và những người khác nhìn Trần Ninh lo lắng, chỉ sợ Trần Ninh gặp nạn.
Trần Ninh thờ ơ nói: “Đom đóm mà cũng đòi tỏa sáng!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!