Chương 1113:
Chọt, ông ta mang các tùy tùng, đi tới trước mặt vợ chồng La Trí Tuyền, bình tĩnh nói: “La lão, nén bi thương.”
La Trí Tuyền nói: “Đa tạ Hạng lão quan tâm.”
Hạng Thành nói: “Không cần cám ơn, giữa chúng ta chỉ là chiếu cố lẫn nhau.”
Người xung quanh, trố mắt nhìn nhau.
Hạng lão đây là trong lời nói có ý!
Sắc mặt La Trí Tuyền âm trầm một ít, bình tĩnh nói: “Đúng vậy, chúng ta tuổi cũng đã cao, phải chiếu cố lẫn nhau mới được, giống như ông và tôi tuổi này, cũng không ai biết ngày mai là tình huống gì!”
Người xung quanh, biểu cảm kỳ lạ.
Lời này của La lão rõ ràng là nói, hai ta ai có thể lên nhậm chức Quốc chủ mới, ai cười đến cuối cùng, ai chết trong tay ai tuyệt không biết được?
Hai ông lão, tổn thương lẫn nhau, mỗi người cũng mắt đi một đứa con trai.
Nhưng bây giờ xem ra, đấu tranh giữa hai người, còn xa xa chưa kết thúc, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.
Hạng Thành gật đầu một cái!
Ông ta đưa ngón tay chỉ ra bên ngoài, thản nhiên nói: “Mới vừa rồi lúc tôi tiền vào, thấy hoa cỏ ở sân bên ngoài tranh tiên nộ phóng, La lão có muốn đi ra ngoài hai bước hay không, hóa giải một chút tâm tình bi thương trong lòng?”
La Trí Tuyền nghe vậy khẽ cau mày, chợt nói: “Vậy tôi cùng Hạng lão tiễn hai bước.”
Hạng Thành: “Mời!”
La Trí Tuyền: “Mời!”
Hai người từ linh đường đi ra, những người khác không được cho phép, cũng không dám đi theo, ngay cả vệ sĩ cảnh vệ của hai người, cũng đứng xa xa.
Sân trước nhà tang lễ trồng rất nhiều cây cối cùng hoa cỏ, hai ông lão sóng vai đi đi lại lại.
Chợt nghe một tiếng con cóc kêu thảm thiết nhẹ. Chọt, Hạng Thành cùng La Trí Tuyền, chỉ thấy cách đó không xa trong bụi hoa, lại có một con rắn nhỏ, cắn một con cóc lớn, đang liều mạng nuốt.
Tiếng kêu thảm thiết, chính là tiếng con cóc lớn phát ra.
Hạng Thành thấy vậy, mở miệng nói: “Thật thảm thiết!”
La Trí Tuyền nhìn Hạng Thành một cái, tỏ thái độ nói: “Vật chọn ngày tròn, giống người sinh tồn, người thắng làm vua mà thôi.”
Hạng Thành gật đầu một cái: “Động vật đấu tranh, còn thảm thiết như vậy, người đấu tranh, liền càng đáng sợ hơn.”
La Trí Tuyền nói: “Đúng vậy, đây là chuyện không có cách nào khác, giống như con rắn nhỏ ăn con cóc vậy, rắn muốn sinh tồn, thì nhất định phải ăn cóc.”
Hạng Thành nói: “Rắn muốn sinh tồn, liền nhất định phải ăn cóc.”
“Nhưng cạnh tranh giữa người chúng ta, thật ra thì có thể không cần ghê gớm như vậy.”
“Chúng ta không cần ăn đối phương, chỉ cần đối phương nhận thua, vậy là đủ rồi.”
La Trí Tuyền nghe vậy nghe ra ý của Hạng Thành.
Ông ta dừng bước lại, hỏi ngược lại Hạng Thành: “Không biết Hạng lão, ông sẽ nhận thua sao?”
Hạng Thành cười nói: “Ở tôi xem ra, tôi là rắn, không phải ếch nhái, cho nên tôi không cần nhận thua, vì vậy tôi cũng sẽ nhận thua.”
“La lão, ngược lại là ông, nếu như ông là con nhái đó, ông sẽ nhận thua sao?”
La Trí Tuyền nghe vậy sắc mặt hơi đổi một chút.
Hạng Thành rõ ràng cho thấy đang phát ra tín hiệu, tín hiệu bảo ông ta đầu hàng nhận thua.
Đại khái ở trong tâm khảm của Hạng Thành, bản thân Hạng Thành chính là con rắn kia, mà ông ta La Trí Tuyền chính là con cóc đó.
Hạng Thành đang khuyên ông ta đâu hàng nhận thua!
Chỉ cần ông ta đầu hàng nhận thua, như vậy Hạng Thành cơ bản cũng là đảm nhiệm Quốc chủ.
La Trí Tuyền cười nhạt: “Ai là rắn ai là con cóc, khó mà nói, hơn nữa dù cho tôi là con cóc, cũng sẽ không cam tâm tình nguyện nhận thua, nhất định sẽ tranh đấu đến giây sau cùng mới ngưng.”