Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chỉ Là Kết Hôn Giả - Trịnh Tuyết San

Trần Khải cũng đã đỡ nhiều, nhưng vì một số vết thương chưa khỏi hẳn nên vẫn còn nằm lại theo dõi thêm, còn Giang Minh thì được về nhà. Xe vừa đỗ tới cổng thì Minh đã thấy vợ đứng ở cửa chờ anh, nhìn thấy anh xuống xe là cô đi nhanh lại ôm chầm lấy:

- Anh…anh về rồi!

- Anh nhớ em nhiều lắm!

- Em cũng vậy…hic…hic…

Minh ôm chặt San, hết hôn lên má rồi lên tóc cô, cũng không quên sờ lên cái bụng lùm lùm kia:

- Ba nhớ hai mẹ con quá!

- Để em xem cả người anh nào…

- Anh khỏi mấy vết thương kia rồi, chỉ có trán và chân là vẫn còn đau chút thôi!

- Lên phòng em xem em mới tin!

- Được rồi, từ từ thôi…em đang mang thai đó!

- ...

Hai vợ chồng lúc này quấn quýt như đôi chim sâu nên chẳng để ý đến ai nữa, mặc kệ hai bên ba mẹ, anh chồng, chị gái có mặt thì hai đứa cũng đưa nhau lên phòng riêng mất hút. San giờ này chỉ để ý mỗi Minh thôi…

Ông bà Trịnh Phong và Ngọc Hạnh mời ba mẹ Minh và Vũ vào nhà, Tuyết Lan cũng lên tiếng chào hỏi rồi đi vào chuẩn bị trà cho ba tiếp khách!

Ở dưới mặc kệ mọi người nói chuyện sao thì trên phòng là một màn nhung nhớ, San ngắm nghía Minh sau bao ngày xa cách, tiếng San ngọt nhẹ với chồng:

- Em xem nào, đã khỏi hẳn chưa?

- Vết thương khô miệng rồi em! Chỉ còn chân với trán là hơi đau chút thôi! Nhưng sức anh chịu được mà!

- Em thương anh…

- Không sao rồi! Lại đây anh ôm!

- Em nhớ anh lắm…

- Anh cũng nhớ hai mẹ con nhiều…Mấy nay con có quấy em không?

- Có ạ!

San nép mình trong lòng chồng, rồi lại hôn lên môi anh, cô bắt đầu thủ thỉ nói xấu con mình:

- Đêm nào cũng làm em mất ngủ đấy! Dạo này hư lắm! Cứ phải gần sáng em mới ngủ ngon được!

Minh vuốt tóc vợ, chốc chốc lại thơm lên trán cô rồi nói:

- Anh thương em! Sinh một đứa thôi! Trai hay gái cũng được!

- Em chỉ báo cáo anh là con hư thôi, chứ em phải sinh mấy đứa liền!

- Một đứa thôi, em vất vả thế anh không nỡ!

- Phụ nữ ai chả vậy hả anh! Chỉ cần anh thương mẹ con em là bao vất vả em chịu được hết!

- San…

Minh thương vợ lắm, anh cúi xuống hôn lên môi cô, bao thương nhớ lại gửi hết, dồn hết vào mà trao cho người vợ bé nhỏ này:

- Cố chịu mấy tháng nữa thôi em nhé?

- Vâng.

- Hôm nay em muốn về nhà mình chưa hay ở với ba mẹ thêm vài ngày nữa?

- Tùy anh ạ! Ở đâu có anh thì mẹ con em theo đó!

- Vậy ở thêm với ba mẹ hai hôm nữa thì về nhà mình nhé?

- Vâng ạ!

Ôm chồng thêm lúc nữa thì San nhớ ra chuyện tai nạn xe nên cô hỏi anh:

- Mọi chuyện đã xử lý xong chưa anh?

- Bên công an đã có đủ bằng chứng rồi cứ theo luật mà xử! Còn mấy người kia, những gì cần nói anh cũng đã nói hết với họ rồi!

- Đan có ý kiến gì không?

- Em đừng quan tâm nữa, nó không biết suy nghĩ thay đổi thì cũng nên để nó nếm trải!

- Giận thì giận, nhưng thực lòng em chỉ muốn đánh cho nó một trận, chứ không muốn nó bị ngồi tù!

- Em tức nó thế mà vẫn còn tốt bụng hơn anh đấy!

- Em là nghĩ thương cô chú ấy, sao nó không giống cô chú gì cả! Ngu ngốc lại ngang bướng, cố chấp!

- Thế anh mới để nó nếm trải! Nhưng em yên tâm, chắc cũng chỉ là phạt án treo với nó thôi vì thực tế nó cũng không liên quan nhiều lắm, với vụ tai nạn nó không tham gia!

- Vâng, thế thì em không sợ cô chú ấy buồn rồi!

Giang Minh vuốt tóc, rồi lại thơm lên trán vợ, tuy San nhiều lúc ác miệng với Đan nhưng cô vẫn là không nhẫn tâm, nhất là đối với ba mẹ của Linh Đan. Minh cảm thấy ấm lòng vì có cô trong đời, anh nhìn nhìn rồi ghé tai vợ trêu:

- Không lo mấy việc đó nữa, lo cho anh chị mình kia kìa!

- Mặc kệ anh trai anh!

- Sao vậy?

- Mấy hôm nay anh bận em không nói được, nhưng nay anh hết bận rồi em mới nói đây này!

- Vợ nói đi!

- Chị em bật đèn xanh như thế mà không biết thì thôi! Anh vào facebook của hai người mấy hôm trước mà xem! Em đọc lúc đầu không hiểu, nhưng hôm sau thì em hiểu rồi, mà mình không hiểu đã đành nhưng anh Vũ trong cuộc phải hiểu rõ hơn ai chứ? Chắc chắn anh Vũ đã làm gì thì ngay sau đó anh ấy mới đăng dòng trạng thái “Nếu được quay trở lại thì tôi sẽ không chọn cách làm tổn thương em” Chắc chắn là nói gì làm tổn hại chị em nên em mặc kệ, em không giúp giếc gì hết!

- Để từ từ anh xem nào!

- Chán…

Minh vào xem facebook của cả hai thì cũng hiểu ra vài phần, đúng là cái ông anh ngố này làm ra việc khó rồi! Nhưng ngẫm một lúc anh thì anh nói với vợ:

- Thôi mà em! Anh Vũ khổ quá rồi, chắc là anh ấy có lý do nào thôi!

- Em không biết!

- Em chả bảo em thương anh Vũ còn gì? Giờ lại để anh ấy khổ à?

- Anh chỉ lo anh trai của anh khổ, thế chị gái của em thì sao?

- Ờ thì cả hai người đều khổ, thì mình nên giúp chứ nhỉ?

- Không…em mặc kệ!

- Thế kệ à?

- Ừ! Tự thân vận động!

- Em nỡ à?

- Sao lại không? Em phải tự đòi công bằng cho chị em chứ?

- Ừ, thế anh nghe vợ, kệ anh ấy! Tự thân vận động nhỉ?

- Chả thế…

- …

Minh thấy môi vợ cứ chu ra lẩm lẩm mãi mà khiến anh buồn cười, mà thôi chắc hai người cũng đã biết ý của nhau rồi, anh mình không đến nỗi nào đâu, đến như này mà không kéo được người ta về bên cạnh thì có mà chán. Minh nằm đó ôm vợ, hưởng thụ giây phút bình yên…cơ mà nằm lâu thì bàn tay lại mon men:

- Anh nhớ em lắm rồi, cơ mà cái chân vẫn đau lắm!

- Lại linh tinh rồi!

- Nói thật mà! Nhớ…nhớ lắm luôn ấy…

- Biết rồi…nhìn cái mặt là biết tỏng…nhưng mà cố chịu vài hôm cho khỏi hẳn nhé!

- Ừm…có thương anh không?

- Thương…

San nói rồi vòng tay lên cổ chồng ôm chặt, cô hôn nhẹ lên má, rồi ghé tai anh nói nhỏ:

- Em cũng nhớ…

- Thế thì mình cùng giúp nhau đi!

- Ơ…bảo nhịn rồi cơ mà?

- Có nhiều cách mà vợ!

- Anh không biết giữ lời!

- Việc này không cần giữ lời…

- Ơ…ư…Minh…

- Làm theo anh đi…

********

Hôm nay đến ngày làm lễ bàn giao công trình của bên VM, Tuyết Lan tất bật chuẩn bị cho buổi lễ. Nay chỉ có Minh đến dự, còn Giang Vũ bận công việc nên không tham gia được. Minh vừa đến nơi thì nhận thấy Tuyết Lan cứ ngó nghiêng như tìm kiếm ai đó thì anh đi lại bên cạnh chào hỏi, rồi có ý nhắc khéo:

- Hôm nay có mình em với thư ký đến dự được, anh Vũ đi công tác, còn cậu Khải thì vẫn nằm viện!

- Ừ! Chú vào đi, cũng chuẩn bị làm lễ rồi!

- Chị đang đợi ai à?

- À…không, tôi đang nhìn xem còn thiếu gì không ấy mà!

Minh mỉm cười đi lại ghế ngồi chứ cũng không định trêu nữa vì sợ chị vợ ngại. Buổi lễ sau đó cũng chính thức bắt đầu, sau một loạt hình thức diễn ra thì cũng nhận được kết quả tốt đẹp. Để chúc mừng cho sự kiện thành công này thì Sếp của Tuyết Lan đứng lên mời tất cả mọi người tối nay 6h đến nhà hàng X để dự tiệc chúc mừng.

Buổi tối rất nhanh đến, và khi này Vũ cũng vừa đáp chuyến bay về tới nhà, Minh muốn tạo cho anh trai cơ hội nên đã nhanh chóng gọi cho anh trai:

- Tối nay anh đến dự tiệc bên công ty VM nhé! Chân em vẫn còn đau nên đi lại không tiện!

- Trưa nay em đi dự lễ bàn giao thì tối nay em đi luôn đi!

- Không đi đừng có mà hối hận! Cả buổi người ta trông ngóng đấy!

- Người ta mà ngóng anh đã mừng! Cô ấy từ hôm đó không thèm nói chuyện, anh nhắn tin cũng không chịu trả lời kìa!

- Ai bảo anh làm sai còn kêu gì! Muốn có bạn gái phải mặt dày lăn xả vào xin lỗi!

- Người ta lịch sự, mình cũng phải từ tốn chứ!

- Ôi giời…lắm chuyện, từ mới chả tốn! Nghe em, cứ trai mặt là thắng!

Vũ thấy em trai nói cũng đúng, có lẽ cũng phải trai mặt một lần. Nghĩ thế nên tối nay anh hơi kĩ càng hơn bình thường, ngắm một hồi rồi chọn cho mình một chiếc quần âu màu ghi kết hợp với chiếc áo sơ mi kẻ mà anh rất thích làm tôn lên form dáng rất chuẩn của mình.

Phải rất lâu rồi anh không cẩn thận kĩ lưỡng chọn cho mình bộ đồ như này, mọi ngày cứ tiện đâu là lấy, cũng không quá cầu kì, rồi cũng không quên sức thêm lọ nước hoa anh mới mua, mùi này rất thơm và rất đặc trưng của đấng mày râu.

Đứng trước gương ngắm nhìn mình Vũ mỉm cười tự tin, hài lòng, anh chỉnh lại cổ áo rồi với chìa khóa đi ra khỏi nhà.

Tới nhà hàng, Vũ đi thẳng vào trong thì sếp của Tuyết San vui vẻ đi lại tay bắt mặt mừng, nhưng Vũ miệng thì nói cười, còn mắt thì cứ mải nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng người con gái mình mong nhớ.

Vũ được sắp xếp ngồi cùng bàn với vị Sếp điển trai kia, ngồi yên vị trí rồi anh vẫn không thấy bóng dáng cô gái bé nhỏ ấy đâu cả. Đáng lẽ ra là giờ này cô phải cùng ở đây với sếp mình đi tiếp khách chứ nhỉ? Vẫn còn đang ngó nghiêng thì thấp thó thấy bóng dáng quen thuộc đang đi vào khiến nụ cười trên môi anh càng thêm rạng ngời…

Tuyết Lan nghe xong cuộc điện thoại thì lập tức quay trở lại phòng tiệc, biết là tối nay Vũ sẽ không đến đâu, nên cô cũng không mong chờ gì cả. Không để ý là có người nào đó đã yên vị ngồi bên sếp của mình, cô liếc thấy quan khách đã đông đủ nên cứ tự nhiên đi lại chỗ mấy anh chị em khác của công ty ngồi cùng mà không tiến qua bàn của sếp nữa.

Nhưng vị sếp kia lại không bỏ qua màn giới thiệu nhân viên ưu tú của mình nên kêu tên cô:

- Tuyết Lan?

- Vâng ạ!

- Em qua đây ngồi tiếp các lãnh đạo với anh!

- Dạ, vâng!

Dù không muốn đi nhưng cô cũng phải vui vẻ đứng dậy, nhiệm vụ rồi mà! Nhưng lúc đi tới gần thì cô nhận ra là Vũ cũng có mặt, cô đứng ngây ra nhìn thì Sếp kéo tay cô lại bên cạnh:

- Đây! Em ngồi đây tiếp Sếp Vũ giúp anh! Em phải nhiệt tình cảm ơn vì công ty anh ấy đã giúp bên mình hoàn thành hạng mục rất xuất sắc nhé!

- Vâng ạ!

Ngồi xuống ghế rồi nhưng Lan vẫn còn ngạc nhiên lắm, bởi lúc sáng Minh nói là anh đi công tác cơ mà! Có điều lúc này Sếp đang phát biểu nên cô cũng chưa có nói chuyện gì cả, và phải tới mãi lúc sau khi sếp của cô kết thúc bài phát biểu và thông báo khai tiệc thì cô mới hỏi anh:

- Sao bảo anh bận mà?

- Vừa mới về là đến đây luôn!

- Sao không để chú Minh đi thay?

- Tôi muốn đi không được sao?

- …

Lan nghe vậy nhưng không trả lời, cô cúi xuống gắp đồ ăn vào bát mình làm như không có chuyện gì nữa thì đến lượt Vũ tiếp tục:

- Em không định mời tôi à?

- À…Vâng! Mời anh!

- Em có vẻ không muốn tôi đến chúc mừng thì phải? Nếu vậy thì để tôi nói với Sếp em một tiếng rồi xin phép về nhé?

- Anh là đang làm khó tôi à?

- Đâu có! Nhìn thấy em miễn cưỡng nên tôi không muốn làm khó em thôi!

- Biết vậy anh còn đến đây là gì?

- Tôi không đến thì lại mất lịch sự quá! Hai công ty hợp tác tới ngày thành công lại không chúc mừng ư?

- Cũng đâu nhất thiết anh phải đi!

- Tôi thấy cần thiết!

Tuyết Lan nghe rõ mùi đả kích ở đây, nhưng hoàn cảnh này không tiện tranh luận vì còn nhiều người xung quanh, mà chưa gì Sếp cô đã nhắc nhở nữa rồi.

- Lan! Em chăm sóc anh Vũ nhiệt tình giúp anh nhé?

- Vâng ạ!

Nghe cô bị thúc giục thì người bên cạnh lại cười sảng khoái, cô điên lắm, cơ mà tối nay nhìn có thế nào cũng thấy đẹp trai quá trời thế này, lại thêm mùi nước hoa thật sự khiến người khác thấy hấp dẫn. Mọi ngày cũng đẹp nhưng hôm nay đẹp hơn vì cười nhiều, nụ cười này không biết đã từng hạ gục bao cô gái rồi…

Tuyết Lan không muốn mình cũng bị hạ gục bởi cái người bên cạnh nên cầm ly lên nói:

- Cảm ơn anh đã đến chúc mừng công ty tôi!

- Uống hết nhé?

- Được!

- Còn ly này tôi mời lại em!

- Lý do?

- Cảm ơn em đã giận tôi để tôi biết mình còn cơ hội!

Dù câu này Vũ nói rất nhỏ nhưng cũng khiến cho Tuyết Lan đứng hình, nhưng Vũ cố tình không nhận ra mà còn bắt nạt cô, đã thế anh lại đưa ly rượu lên trước mặt chờ đợi, có điều Lan cũng lì ra không có ý định uống và rồi cô lên tiếng bác bỏ:

- Tôi không nhận ly này!

- Em không cầm ly rượu lên là Sếp em trách đấy, anh ấy đang nhìn em kìa!

Lan quay sang thì thấy Sếp đang nhìn mình với ánh mắt tò mò khiến cô phải ngay lập tức cầm ly rượu lên rồi miễn cưỡng nói:

- Cảm ơn! Cảm ơn vì rất biết làm khó tôi!

- …

Vũ mỉm cười rồi uống cạn, anh thì vui thế còn Tuyết Lan thì hậm hực, uống hết ly đó thì cô đứng lên lấy cớ nói với Sếp là đi qua mấy bàn khác để mời mọi người, Sếp nghĩ cũng cần thế nên để cho cô đi qua đó, nhưng lúc sau lại gọi cô quay lại, và rồi từ đó cho tới lúc tàn tiệc thì cô cứ phải ngồi bên cạnh Vũ.

Mặc dù là mê cái vẻ đẹp trai lịch lạm của anh, nhưng nghĩ tới cái tối hôm đó thì cô vẫn còn giận lắm! Dù anh có nói gì cô cũng vẫn tỏ ra cứng rắn, và rồi là chút hết vào những ly rượu…

Do cũng uống khá nhiều nên giờ này mặt cô cũng đỏ bừng bừng rồi, nhưng may mắn là bữa tiệc cũng kết đến hồi kết thúc, cô cùng với Sếp tiễn những vị khách cuối cùng ra về thì Sếp cô nói:

- Nay không đi xe thì để anh đưa về!

- Em đi taxi được ạ!

- Anh chở một đoạn thôi mà! Lên xe đi!

- Dạ…

Đúng lúc cô định không từ chối nữa thì tiếng nói quen thuộc vang lên:

- Tôi xin phép chở nhân viên ưu tú của anh về cho!

Cả hai nghe tiếng của Vũ thì đồng loạt quay lại, Tuyết Lan vẫn còn chưa lên tiếng được thì Sếp của cô đã hỏi:

- Ơ…Tôi tưởng anh về rồi chứ?

- Tôi đợi cô ấy!

Vũ không muốn mất thời gian vòng vo nên ngả bài luôn với Sếp của Lan, vị Sếp có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng 4 chữ “tôi đợi cô ấy” khiến cho vị Sếp này đã hiểu ra điều gì đó, và rất nhanh nụ cười bí hiểm nở trên môi anh Sếp:

- Vậy nhờ anh Vũ đưa nhân viên của tôi về tận nhà nhé?

- Anh yên tâm!

- Tôi hơi bất ngờ đấy! Nhưng cũng rất vui! Không biết là tôi phải cảm ơn anh hay là anh phải cảm ơn tôi nhỉ?

- Cảm ơn anh! Cảm ơn dự án của công ty anh đã cho tôi cơ hội được quen biết người con gái tài năng này!

- Được! Vậy hôm nào mời tôi uống rượu đi!

- Nhất định rồi!

Sếp của Tuyết Lan cười sảng khoái, bàn tay dùng lực vừa phải vỗ vào vai Vũ nói lời tạm biệt rồi lên xe của mình đi về luôn, mà lúc này Tuyết Lan vẫn còn đứng ngây ngốc chưa nhúc nhích bởi cuộc nói chuyện của hai người đàn ông quyền lực.

Vũ thấy Lan vẫn cứ đứng đó không định nói gì thì anh mạnh dạn đi lại cầm tay cô:

- Mình về thôi!

- Tôi…tôi tự đi taxi! Không phiền anh!

- Muộn rồi! Để anh chở về!

- Anh em gì chứ! Tránh ra!

Tuyết Lan cầm túi đi thẳng bỏ mặc Vũ, thì anh cũng mê mải chạy xe đi theo sau vì không thể đỗ xe trước cửa nhà hàng được. Cô thấy vậy thì càng đi nhanh hơn, cuối cùng Vũ đành nhấn ga chạy lên đỗ trước cô, anh xuống xe thì ngăn cô ngay lại:

- Tuyết Lan! Cho anh nói vài lời được không?

- Tôi không muốn nghe!

- Anh xin lỗi! Chuyện tối hôm đó anh không cố ý đâu!

- Chúng ta có gì mà anh phải xin lỗi?

- Anh đã đọc dòng trạng thái em ghi rồi! Là anh quá ngu ngốc!

- Tôi tiện thì ghi thôi, anh đừng có mà suy diễn!

- Là anh sai! Là anh ngốc nên không nhận ra em cũng có tình cảm với anh!

- …

- Tuyết Lan! Hãy tha thứ cho sự ngu muội của anh được không?

- …

Vũ nói bao nhiêu nhưng Tuyết Lan vẫn giữ thái độ im lặng không lên tiếng, mà chỉ thấy mắt cô đỏ hoe, Vũ luống cuống kéo cô lại sát mình hơn để dỗ dành:

- Anh…anh xin lỗi! Đừng giận anh nữa, anh thật sự không cố ý đâu!

- Tại sao lại trả những tấm ảnh ấy?

Nói được câu này thì Tuyết Lan òa lên, cô vẫn cứ ấm ức mãi chuyện đó, đã từng là cô gái rất mạnh mẽ, và cũng đã rất rất lâu mới có cảm xúc lại với một người con trai, vậy mà lại bị từ chối một cách phũ phàng nên cô thấy tủi lắm…

Vũ càng ôm chặt cô hơn vì anh hiểu cảm giác của cô lúc này, nhưng cũng nên giải thích cho cô biết vì sao:

- Hôm anh bay từ thành phố B về, anh có đi tìm em, hôm đó anh định bày tỏ tình cảm của mình cho em biết nhưng anh lại gặp em đi với Sếp mình rất vui vẻ, tình tứ, có nhìn thế nào cũng thấy em và anh ấy rất đẹp đôi. So với anh ấy thì anh chả có ưu điểm gì cả, còn chưa kể đến việc anh đã có một đời vợ!

- Cứ đi với nhau, cứ nói chuyện vui vẻ là có tình cảm à?

- Cũng không hẳn, nhưng tại hôm ở sân bay em có khen anh ấy, mà khi về anh lại gặp cảnh đó nên khiến anh mất hết dũng khí tỏ tình với em!

- Đồ ngốc!

- Ừ! Ngốc…anh quá ngốc nên mới làm tổn thương em! Anh thực sự hối hận lắm!

- Nếu em có tình cảm với sếp mình thì làm sao có thể đến thăm anh đêm hôm như thế chứ? Mà còn nữa, tại sao tối đó em đến rồi mà còn nói nặng lời với em thế?

Nghĩ tới tối hôm đó anh vẫn còn rất nhiều áy náy với Lan, nhưng nói ra lý do thì đúng là xấu hổ, Vũ cứ ậm ừ mãi thì cô lại hỏi:

- Không nói rõ em sẽ đi về!

- Thì tại hôm trước đã nghĩ em và sếp là một đôi rồi nên tâm tưởng lúc nào cũng mơ hồ, và sau đó anh khẳng định hơn khi em nhận cuộc điện thoại của sếp em là vội vã đi ngay. Lúc ấy anh đã nghĩ em chỉ đến thăm anh là vì Minh nhờ vả, chứ không phải em có tình cảm với anh, em đã có chọn lựa của mình rồi nên anh…

Tuyết Lan nghe tới đó thì dời khỏi ngực anh, ngước đôi mắt còn hơi ướt nhìn anh trách cứ:

- Chưa hỏi, chưa tìm hiểu đã vội chụp mũ cho em, rồi còn lặng lời với em nữa!

- Anh …anh sai rồi!

- Hôm đó sếp em đi công tác chưa về kịp, mà bạn gái của anh ấy bị đau bụng dữ dội, lại ở một mình, chỗ cô ấy ở cũng ngay nhà em nên mới gọi nhờ em giúp đưa đi bệnh viện! Việc khẩn cấp nên em chỉ có thể để anh lại một mình mà đi ngay!

- Anh…anh…

- Thực ra lúc anh nói mấy câu nặng lời em không buồn mấy, nhưng em bị tổn thương khi anh trả lại em chiếc vòng…em…

Giọt nước mắt ấm ức đã rơi khỏi khóe mắt của Lan, dù đã kể lại cho nhau hiểu nhưng cái cảm giác lúc đó vẫn y nguyên ùa lại khiến cô không kìm được…

Vũ lúc này chỉ biết lặng nhìn người con gái ấy, sau đó là đưa tay lau đi những tủi hờn cô đã mang, có lẽ bây giờ có nói gì thì cũng không xoa dịu đi được sự tủi thân đó, Vũ hối hận nhiều lắm nên anh sẽ dùng hành động của mình để mong cô tha thứ. Không nghĩ nhiều Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên những giọt nước mắt còn long lanh kia, hôn đi hết những ấm ức trong cô rồi cảm ơn sự rộng lượng của cô bằng nụ hôn môi ngọt ngào nhất…

- Hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của anh được không?

- Lấy lại chiếc vòng ấy thì em tha thứ…

- Anh đã nhặt lại nó ngay sau khi em rời khỏi nhà anh, và đã cất rất cẩn thận! Giờ đi đâu anh cũng mang theo nó!

- Không có lần nào nữa đâu!

- Chỉ một lần duy nhất! Đừng giận anh nữa nhé?

Tuyết Lan không trả lời mà gật đầu:

- Cảm ơn em!

- Thế còn chiếc vòng anh nhờ em chọn giúp cho bạn gái nào đó thì sao?

- Anh chưa có cơ hội!

- Sao vậy?

- Lúc đó anh chưa chắc chắn! Nhưng giờ thì anh chắc chắn rồi!

- Là sao?

- Đợi anh một chút!

Vũ đi lại xe mở hộp lấy chiếc vòng đó rồi đi lại trước mặt Tuyết Lan:

- Em có đồng ý làm bạn gái của anh không?

- Em…

- Chiếc vòng này anh đã muốn tặng em ngay hôm đi chơi đó rồi, nhưng khi ấy còn chưa biết chắc chắn em có tình cảm với anh hay không nên vẫn giữ, lại cộng thêm khi ấy có mấy việc xảy ra cùng lúc nên chưa có cơ hội! Nhưng nay anh đã chắc chắn rồi thì em có đồng ý không?

- Vâng…em đồng ý!

Nụ cười rạng rỡ nở trên môi cả hai, nhưng tay Vũ lúc này vì xúc động mà run run, nhớ lại lúc cưới Cát Phượng anh cũng chưa bao giờ có cảm giác tim mình thổn thức, loạn nhịp như lúc này! Vũ đeo chiếc vòng vào tay Lan rồi đặt nụ hôn nhẹ lên đó:

- Anh nghe người ta nói, tặng vòng tay là thể hiện sự gắn kết cả hai lại với nhau! Anh hy vọng em sẽ bên anh, cùng anh đi hết đoạn đường còn lại này!

- Em cũng nghe nói, nếu muốn đeo vòng cho con gái thì nên đeo vào tay trái để biết cô ấy có yêu mình không?

Vũ nghe cô nói lời chân tình hướng tới mình thế thì vội nhìn cái vòng mà anh vừa mới đeo vào tay phải thì luống cuống tới vụng về, anh ngay lập tức tháo ra rồi lại đeo vào tay trái cho cô, và còn không quên hôn lên đôi bàn tay ấy lần nữa với giọng nói đầy cảm xúc:

- Tuyết Lan! ANH YÊU EM!

Lan xúc động nhìn Vũ hồi lâu rồi vòng tay ôm chặt lấy anh, áp mặt vào lồng ngực rộng lớn kia mà bày tỏ tâm tư của mình:

- Hy vọng tình cảm này không bị sai lầm nữa!

- Anh không dám hứa xa xôi, nhưng anh chắc chắn sẽ yêu em cho đến khi trái tim này ngừng đập!

- Vũ…EM YÊU ANH!

Nhưng lời yêu thương, hẹn thề được thốt lên giữa một không gian không phải là lãng mạn nhưng lúc này chẳng cần gì phải so đo, sân si những điều đó, mà chỉ cần một nụ hôn ngọt ngào, nồng nàn của cả hai đã chứng minh cho tất cả…

Sau những giây phút lắng đọng qua đi thì Vũ hạnh phúc ôm cô gái nhỏ của mình vào lòng rồi thủ thỉ:

- Mình ký hợp đồng được chưa?

- Sao cơ?

- Em quên giao kèo giữa chúng ta rồi à?

- À…nhớ rồi…

Giọng nói nhỏ nhẹ nghe có vẻ xấu hổ của Lan cất lên thú nhận đã nhớ khiến Vũ lại lần nữa ngập tràn trong niềm hân hoan, không giấu nổi niềm vui mừng anh vuốt nhẹ mái tóc cô, thơm liên tục lên má rồi lại tiếp tục gạ gẫm:

- Vậy hôm nay đẹp ngày thì mình ký luôn nhé?

- Em đã chốt đơn, vừa nãy cũng đóng dấu rồi mà!

- Nhưng chưa ký, phần trăm yên tâm vẫn chưa có nhiều!

- Sợ già quá không cua được ai nữa à?

- Ừ, một phần, nhưng anh sợ mất em hơn!

- Ý giống nhau còn bày đặt phân tích!

- Kệ anh…

Lan lại nép chặt đầu vào ngực Vũ hơn và cảm giác hạnh phúc len lỏi đâu đây mỗi lúc một tăng:

- Anh rất đẹp trai đấy có biết không?

- Trong mắt anh em là điều tuyệt vời nhất!

- Chỉ được cười với một mình em!

- Em là đóa hoa rực rỡ nhất anh muốn có!

- Em thích mùi nước hoa này!

- Vậy từ nay anh sẽ dùng thường xuyên!

- Em còn thích vòng tay ấm áp này nữa!

- Anh sẽ nguyện ôm em cả một đời!

Lại thêm một nụ hôn dài thật dài, ngọt thật ngọt như đường phèn dưới tiết trời về đêm, đường xá dường như không còn ai qua lại, nhưng dưới lòng đường vắng lạnh vẫn có hai con người ngốc nghếch hôn nhau say đắm, thủ thỉ tâm sự những lời yêu đương và phải khi có tiếng chuông điện thoại vang lên mới làm cho hai con người ấy buông nhau ra…

Là chuông điện thoại của Tuyết Lan, cô vội bỏ điện thoại ra xem thì thấy mẹ cô gọi đến, nhìn đồng hồ lúc này cũng gần 12h đêm thì cô giật mình, không dám chần chừ mà vội vàng bắt máy:

- Dạ con nghe ạ!

- Làm gì mà giờ chưa về hả con? Có biết ba mẹ lo lắng lắm không?

- Vâng…vâng… con về ngay ạ!

- Con đang ở đâu để ba con đi đón?

- Thôi mẹ, con sắp về tới nhà rồi!

- Thật không?

- Thật ạ!

Cô tắt máy rồi giục Vũ đưa mình về ngay, rõ là thấy cô vội vàng nhưng anh vẫn muốn trêu:

- Con gái có tuổi mà chưa đi lấy chồng như quả bom nổ chậm em nhỉ?

- Ý anh là chê em già đúng không?

- Anh là nói theo ý các cụ ngày xưa đó!

- Nếu không phải em sợ ba mẹ chờ thì anh liệu đấy!

- Muốn ba mẹ không phải lo lắng thì mau gả cho anh đi!

- Còn lâu!

- Vậy anh sẽ đến cầu xin nhạc phụ đại nhân!

- Chưa…chưa được đâu! Em chưa chuẩn bị gì hết!

- Em chỉ việc làm cô dâu xinh đẹp của anh, còn mọi việc cứ để anh lo!

- Có ai mà trong một buổi tối vừa ngỏ lời người ta làm bạn gái, lại vừa muốn lấy người ta về làm vợ không?

- Có anh…

Tuyết Lan không thể ngờ được là Vũ lại thay đổi một trăm tám chục độ như vậy, mới ngày nào vẫn còn mặt lạnh nhạt, nghiêm túc mà nay thì khác hẳn. Người ta bảo yêu vào là con tim trở lên mù quáng, trẻ con…và giờ này cô cảm thấy Vũ đúng là có phần như vậy…

Đỗ xe ở cổng là Tuyết Lan mau chóng xuống luôn, cô chỉ kịp vẫy vẫy tay rồi định chạy vào nhà, thì lúc này mẹ cô cũng đi ra:

- Mẹ tưởng con đi taxi?

- Ơ…mẹ…con….

Vũ cũng đã xuống khỏi xe, anh mau chóng đi lại gần chỗ bà Ngọc Hạnh lịch sự lên tiếng chào hỏi:

- Cháu chào bác ạ! Là cháu và Lan cùng đi dự tiệc một chỗ nên cháu đưa em ấy về luôn ạ!

- À…Thế mà cái con bé này nó không nói luôn để bác đỡ lo! Bác cứ tưởng nó đi taxi về nên cứ nóng ruột nãy giờ, biết là cháu thì hai bác yên tâm rồi!

- Dạ, vâng ạ!

- Thôi bác vào nhà trước đây!

- Vâng, cháu chào bác!

- Ừ!

Bà Ngọc Hạnh nói chuyện với Vũ xong thì cũng chả thèm giục con gái nữa mà đi vào nhà luôn. Vũ nhìn mẹ cô đi vào hẳn thì kéo tay cô lại gần mình trêu:

- Có vẻ mẹ em rất tin tưởng anh!

- Về đi!

- Em có nhận ra điều đó không?

- Nói lắm, đi về đi!

- Xấu hổ à?

- Em vào nhà đây!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!