Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Chỉ Là Kết Hôn Giả - Trịnh Tuyết San

CHỈ LÀ KẾT HÔN GIẢ!

NGOẠI TRUYỆN 1 – Kết cục cho kẻ tham lam!

Ông Giang Hào nhìn thấy con trai thì vội đi lại ôm chầm lấy:

- Ơn trời…con đây rồi…

- Ba! Con chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng Trần Khải thì vẫn nằm bất tỉnh trong kia!

- Chân con có sao không?

- Cũng may là không bị gãy xương, chỉ bị thương bên ngoài thôi ạ!

Vũ nhìn em trai một lượt thì thở phào, nỗi lo lắng bất an đã được cởi bỏ, nhưng lại lo lắng cho Trần Khải:

- Em không sao là tốt rồi! Nhưng cậu Khải thì đáng lo đấy!

- Em cũng chưa biết nữa, chúng ta đợi bác sĩ thôi!

Minh nói xong thì cùng ba và anh trai đi lại cửa phòng cấp cứu ngồi đợi, Minh kể lại lúc anh cùng Trần Khải đi gặp đối tác về thì bị hai xe ô tô lạ đuổi theo chèn ép gây tai nạn khiến Trần Khải bị ngất tại chỗ, còn anh may mắn hơn cậu ấy là chỉ bị thương bên ngoài…

Vũ nghe em trai kể lại thì nhận định:

- Con nghĩ ba con ông Sang đã cho người ra tay rồi! Nhưng hôm nay chắc là muốn hạ con chứ không phải là Minh và Khải!

- Ba cũng nghĩ vậy!

- Mấy công trình nhà mình đang theo làm đợt này cứ bị thanh tra kiểm tra liên tục, thủ đoạn này thì chỉ có Lâm An mới làm ra, còn thủ đoạn mất nhân tính hơn hôm nay thì do ba con cô Cát Phượng gây lên. Nếu bọn họ vẫn muốn gây thù chuốc oán thì đợt này con không nhân nhượng nữa!

Ông Giang Hào trầm ngâm, ông biết con mình đủ thông minh để xử lý mấy việc này, nhưng có lẽ lần này ông sẽ ra tay cảnh cáo lại họ:

- Để ba đi gặp ông ta!

- Ba cứ để chúng con giải quyết!

- Cứ để ba xem ý ông ta thế nào!

- Vâng ạ!

Mấy ba con ngồi nói chuyện, tạm thời cứ quyết định như ý ông Giang hào, và rồi lại tiếp tục ngồi đợi tin tức của Trần Khải, phải qua thời gian rất lâu sau thì bác sĩ mới mở cửa đi ra, Vũ ngay lập tức đứng dậy trước hỏi chuyện bác sĩ:

- Thưa bác sĩ! Cậu ấy sao rồi ạ?

- May mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bị gãy một chân và bị thương nhiều bộ phận cũng không nhẹ đâu! Người nhà theo y tá đưa bệnh nhân về phòng chăm sóc đi!

- Vâng, cảm ơn bác sĩ!

Làm thủ tục nhận phòng cho Khải xong thì Vũ nhắc nhở em trai:

- Em với ba cũng qua phòng bên nghỉ đi, dù vết thương của em không nghiêm trọng nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi!

- Em ổn mà!

- Vết thương trên trán và ở chân khá nặng đó! Với muộn lắm rồi, ba cũng cần đi nghỉ! Anh ở đây được rồi!

- Vậy em với ba qua bên kia!

- Ừ!

Cả một đêm Vũ trông Khải mà không chợp mắt một chút nào, dù người anh đang ốm dở nhưng nghĩ tới cậu ấy vì ân oán của anh mà phải nằm đây thì có thức trông bao đêm cũng không hề hấn gì, mà anh chỉ thấy áy náy với cậu ấy. Cũng may là không có nguy hại đến tính mạng, nếu không anh không biết ăn nói với gia đình cậu ấy ra sao…

Rõ là ba con Cát Phượng là nhằm vào anh để trả thù, nhưng không ngờ người chịu nạn thay anh lại là em trai và cậu Khải…

Phải tới gần sáng thì Trần Khải mới đỡ hơn, nhúc nhích được cơ miệng thì cả người đau ê ẩm, nhất là vùng đầu và chân phải của anh. Vũ lúc này cũng nhận thấy Khải đã tỉnh táo hơn nên đi lại hỏi thăm:

- Cậu thấy sao rồi?

- Em còn sống ạ?

- Ừ! Thần chết bỏ qua rồi!

- Ôi…em đau hết cả người, đau đầu quá! Sếp cho em cốc nước với!

- Đợi tôi chút!

Vũ lấy nước cho Khải uống rồi kéo ghế sát lại ngồi xuống:

- Tôi thành thật xin lỗi cậu nhé? Lẽ ra người nằm đây là tôi chứ không phải cậu!

- Có phải lỗi tại Sếp đâu, Sếp đừng áy náy! Mà anh Minh sao rồi ạ?

- Nó chỉ bị thương ở trán với chân thôi, cậu bị nặng hơn!

- Em cứ tưởng mình đi gặp ông bà sớm rồi, may vẫn giữ được cái mạng này!

- Cố chịu đau vài bữa nhé!

- Nam nhi mới thế này ăn thua gì! Sếp cứ yên tâm!

Vũ thấy Khải tỉnh lại là khôi hài thì cũng không muốn nói mấy câu khách sáo, vì dù sao giữa họ cũng là anh em thân thiết:

- Ừ! Cậu nói như này tôi yên tâm rồi!

- May là em vẫn còn sống sót, với chỗ ấy không bị thương gì!

- Cậu với thằng Minh dạo này ăn nói linh tinh rồi đấy!

- Em nói thật mà! Anh Minh còn lấy vợ rồi, em đã lấy đâu, đã biết cái chi mô, nếu mà tẻo có mà phí một đời trai à!

- Đúng là…

- Á…ui…

- Đấy…nói ít thôi, nằm ngủ một giấc nữa đi! Mới tỉnh là nói liên hồi!

- Đau thật đấy Sếp ạ!

- Ừ, biết kêu đau là được rồi!

- Giờ mà có em nào chăm sóc thì có phải tốt không?

Vừa nói tới đây thì Giang Minh mở cửa đi vào, thấy cậu trợ lý của mình vẫn nhăn nhở thì lên tiếng:

- Bị thế này mà vẫn còn muốn em nào nữa!

- Đau thì mới cần một em chứ anh!

Nhìn cái mặt đau tới nhăn nhó mà miệng thì cứ tơn hớt, Minh cũng khôi hài để thằng em trợ lý bớt đau hơn:

- Vậy để tôi gọi cô Phương đến nhé?

- Được thế thì còn gì bằng! Em sợ anh không có năng khiếu nhờ vả người khác!

- Cậu dám chê tôi à?

- Không phải là em chê, mà thực tế đã chứng minh! Á…ui…

- Nói sai bị quả báo ngay đấy!

- Em đau thật đó! Cả người như bị ai dần anh ạ! Mẹ kiếp bọn đểu, ông mà khỏe lại ông cho chúng mày biết tay!

Vũ thấy Khải nhăn nhó thì nhắc nhở:

- Ít nói lại đã, người đã thế kia mà cứ nói lắm!

- Vâng, Sếp bảo anh Minh về phòng hộ em cái! Cho cô nào còn được, chứ nhìn anh ấy em chán lắm, mà còn đau thêm!

Minh bị Khải nói vậy thì trợn mắt mắng vốn:

- Cái thằng này! Hôm nay mày to mồm nhỉ?

- Ha ha…

Vũ thấy đau đầu với hai thằng em nên nói lời hòa hoãn:

- Thôi được rồi! Minh về phòng đi! Còn ngay bây giờ tôi gọi cô Phương đến cho cậu!

- Sếp muôn năm! Em đọc số cho! Sếp gọi luôn nhé!

Minh đứng đó cười khinh khi thằng em trợ lý:

- Đau như mày tao đau cả tháng được!

- Đau hộ em cái! Nguyên cái chân gãy này của em cỡ phải mấy tháng mới lành nhé, còn mấy vết xanh đỏ khắp cả mặt với tay này cũng mất cả tháng may mới lành! Anh có mỗi cái chân còn đi cà nhắc mà ở đó nói to!

- Cái miệng mày cứ ngoác ra thì còn đau!

- Anh về phòng đi em khỏi ngoác!

- Mịa cái thằng, lúc nào mày khỏi ông bắt mày lao động không ngày nghỉ!

- Tuyết San rất thân với em nhé, anh đợi ngày mà bắt nạt em đi! Anh nghe câu “Lệnh ông không bằng cồng bà chưa?”

- Mày từ bao giờ mà thân thiết với vợ tao thế?

- Chuyện! Em chỉ cho mấy chiêu làm việc là thân ngay!

- Mày đợi đấy!

- Em vẫn xem phim hay đợi đấy suốt mà!

Vũ thấy hai đứa to đầu mà hôm nay như hai thằng trẻ con, mới sáng ra như cái chợ vỡ thì nghiêm mặt nói:

- Bị tai nạn ở chân mà xem ra bị ảnh hưởng tới não à?

- Sao ạ?

- Hai thằng ngày thường đi làm cãi nhau chưa đủ sao?

- He he...bọn em đùa tí cho vui, với chủ yếu là quên đi cơn đau ấy mà! Sếp bảo cứ nằm im gặm nhấm nỗi đau thì chết!

- Vậy lát nữa cô Phương vào thì kêu đau nhiều lên!

- Sếp gọi được rồi à?

- Tôi nhắn tin rồi! Cô ấy đang trên đường tới đây!

- Ôi…Sếp đúng là người tốt lại đẹp trai, Sếp là …

- Thôi…cậu khỏi tâng bốc tôi! Tôi ra ngoài kêu bác sĩ vào khám não cho hai cậu luôn!

Vũ nói rồi tủm tỉm đi ra ngoài, Minh cũng giơ hai ngón tay ra hiệu như móc mắt với Khải rồi buông một câu trước khi rời khỏi phòng:

- Tạm tha! Cố an dưỡng nhé thằng em!

- Phắn đê…Á …ui…

Giang Minh về lại phòng còn Vũ thì đi ra ngoài sân của bệnh viện hít thở chút không khí buổi sáng. Anh bỏ điện thoại ra tính định gọi cho Tuyết Lan thì đúng lúc này anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy đang từ cổng bệnh viện đi vào với vẻ mặt hết sức lo lắng…

Đôi chân của Tuyết Lan đang vội vã thì phải dừng lại vì người đứng trước mặt, anh mắt Lan đỏ ửng khi trông thấy Vũ nguyên vẹn xuất hiện trước mắt mình, cô ngây ngốc chưa nói nổi thì Vũ lên tiếng kêu tên cô:

- Tuyết Lan…

Tuyết Lan lúc này mới bình tĩnh, chớp chớp mắt cho qua cảm giác lo lắng trước đó rồi hỏi anh:

- Anh…anh không sao chứ?

- Tôi không sao!

- Sáng nay tôi đọc được tin xe của anh gặp tai nạn…tôi tưởng…

Vũ nghe cô nói vậy thì mạnh dạn hỏi luôn:

- Em lo cho tôi nên tới đây à?

- À…là…tôi chỉ là tiện đến hỏi thăm thôi! Nhưng nhìn thấy anh không sao thì tốt rồi! Tôi xin phép về đây!

- Tuyết Lan! Khoan đi đã!

- Tôi bận việc nên tôi về trước đã nhé?

Thấy cô vẫn tránh né nên Vũ muốn Lan nhận ra động cơ của mình:

- Là em lo cho tôi nên mới không nhận ra là lúc xe tôi gặp tai nạn thì em vẫn còn ở bên tôi mà!

Nghe Vũ nói thì Tuyết Lan mới dừng lại nhìn anh, cô nghĩ lại thì đúng là cô đã quá vội vàng rồi! Cô tua lại thời gian khi đó thì trùng khớp với lời anh nói, nhưng như này là sao, xe đó đúng là của anh mà, vậy ai là người đi xe, ai bị thương?

- Vậy…

- Là Minh và Khải đi xe của tôi!

- Thế hai người đó sao rồi?

- Minh bị thương nhẹ, Khải bị nặng hơn, nhưng may là không nguy hại tới tính mạng!

- Vậy tốt quá rồi!

- Tuyết Lan! Có phải là em rất lo lắng cho tôi không?

Tuyết Lan ngại ngùng vì vừa bị vạch trần lý do mình đến đây, nhưng cô không muốn nhắc tới, cũng không muốn trả lời sự thật ấy thêm nữa nên nói sang ý khác:

- Tôi đi thăm hai người họ!

Vũ cũng biết bây giờ không phải lúc giải thích khi cô đang cố tránh né thế này nên anh cũng thôi ý định để tìm cơ hội sau:

- Lúc em đi San có biết không?

- Con bé cả đêm nó ít ngủ, đến gần sáng mới ngủ ngon nên lúc tôi đi nó còn ngủ say lắm! Mấy nay chắc khó chịu bụng dạ nên hầu như đêm nào cũng khó ngủ!

- Em lo cho em ấy nên cũng không ngủ ngon phải không?

- Thì nó nằm cứ trằn trọc nên tôi cũng lo!

- San có chị thương thế thì Minh yên tâm rồi!

- Nói cho tôi số phòng, tôi tự vào thăm hai người họ!

- Để tôi dẫn em vào!

Cả hai di chuyển vào phòng của Khải trước, cô hỏi thăm Khải một hồi thì thấy cô bé Phương vào chăm sóc nên cả Vũ và cô tránh sang phòng của Minh, nhường lại không gian cho hai người đó chuyện trò tâm sự.

Lan cũng nhìn ra ý tứ của cô gái tên Phương kia đối với Khải nên nhớ ra chuyện lần trước Vũ định mai mối cho cô với cậu ấy:

- Người ta có đôi thế kia mà anh bảo mai mối cho tôi à?

- Ờ…thì trước đó cậu ấy kín kẽ nên tôi không biết!

- Tôi theo anh có ngày ăn a xít cũng nên!

- Tôi giúp không được thì tôi đền bù thiệt hại được không?

- Tôi không dám nhận đâu!

Nói tới đây thì vừa tới phòng của Minh, cô vào trong thấy có cả ba Minh thì cô lên tiếng chào hỏi ông:

- Cháu chào bác ạ!

- Ờ…Lan hả? Ngồi đây cháu!

- Vâng ạ!

Lan hỏi thăm ông Giang Hào mấy câu thì quay qua hỏi Minh:

- Chú Minh thấy sao rồi?

- Em chỉ bị thương nhẹ thôi!

- Cũng không nhẹ đâu! Phải cẩn thận theo dõi phần đầu thêm đấy!

- Vâng. Mà lúc chị đi, vợ em đã dậy chưa?

- Chưa, nó vẫn ngủ say khi tôi tới đây! Yên tâm!

Minh hỏi thăm vợ xong là lại có ý trêu chị vợ ngay:

- Chị tới đây có phải là thấy xe của anh trai em bị nạn không?

- Là chú hay là anh Vũ thì tôi cũng tới thôi! Mà thấy chú khỏe mạnh nói năng thế này tôi yên tâm rồi! Chú nghỉ ngơi đi, tôi tranh thủ về công ty đây!

- Ơ…sao vội thế chị Lan? Em còn mấy chuyện muốn hỏi nữa!

- Để sau đi! Giờ tôi bận rồi!

Tuyết Lan nói rồi đứng dậy xin phép ông Giang Hào nhanh chóng ra về, Vũ đi sau nhưng giơ nắm đấm hướng em trai cảnh cáo vì tội làm cho Tuyết Lan ngại ngùng. Nhưng Minh lại nhắc anh mình:

- Chạy theo tiễn người ta đi còn chậm rề rề!

Vũ không đáp lời Minh nữa mà đi nhanh theo Tuyết Lan ra ngoài, thấy cô vội đi thì Vũ chạy lên hỏi:

- Em bận việc à?

- Tôi có cuộc họp vào sáng nay!

- Để tôi đưa em đi!

- Không cần, tôi có xe mà!

- Lan …Chuyện hôm trước tôi xin lỗi nhé? Tôi không cố ý nói vậy đâu!

- Tôi quên rồi!

- Tôi thật lòng xin lỗi mà! Cả chuyện mấy tấm ảnh tôi không hề muốn trả lại em, cũng không phải là tiện thể gì cả!

- Muộn rồi! Tôi đi làm đây!

Mặc cho Vũ nói thì Tuyết Lan vẫn nhanh tay mở cửa xe rồi lái đi, cô chỉ có nửa tiếng để đến công ty chuẩn bị cuộc họp nên không đi nhanh thì muộn mất.

Vũ nhìn bóng dáng xe chạy đi mà lòng thấp thỏm, nếu cô cần thời gian thì bây giờ anh cũng tranh thủ đi xử lý chuyện của mình. Anh cũng nhanh đi lại lấy xe rồi đi về công ty sau đó, có điều, về tới phòng làm việc ngồi còn chưa kịp nóng chỗ thì cậu tài xế vội vào báo cáo:

- Sếp xem tin đi này!

- Sao vậy?

- Sáng nay ngoài tin tức về vụ tai nạn kia thì tin mới vừa đưa lên xong, nói Sếp vì không phải là con trai cùng một mẹ sinh ra với sếp Minh nên vì tranh giành tài sản mà Sếp đã bố trí hãm hại sếp Minh.

- Mẹ kiếp…

Vũ lần đầu chửi thề, đến nước này anh không thể nhân nhượng nữa, bọn chúng đúng là càng ngày càng quá đáng, không từ thủ đoạn nào. Vũ mặt đằng đằng sát khí phân phó:

- Tập tài liệu hôm trước cậu đã gửi cho bên đó chưa?

- Rồi ạ! Chắc không lâu nữa ba con cô Lâm An sẽ bị khởi tố thôi!

- Tốt! Bất cứ ai đụng đến nhà tôi sẽ nhận hậu quả như này!

- Sếp muốn cảnh cáo cô Linh Đan luôn không?

- Việc đó tự sẽ có người kéo nó theo! Còn giờ cậu thay tôi điều tra xem ai là người tung tin này, rồi sang bên công an phối hợp với bên đó xử lý luôn vụ tai nạn vừa rồi nữa, xe của tôi có lắp camera hành trình, bằng mọi cách tống hết bọn chúng vào tù cho tôi, không sót một người nào! Tội cố ý thuê người giết hại người khác và tội tung tin sai lệch! Tôi muốn bọn họ phải trả giá!

- Em hiểu rồi!

- …

********

Lúc này Tuyết San cũng đã dậy, cô và ba mẹ cũng vừa biết tin tức, cô nóng lòng muốn biết chồng ra sao thì Giang Minh cũng chủ động gọi điện về cho cô, nhìn thấy số của chồng San liền bắt máy:

- Anh…anh có sao không ạ?

- Anh chỉ bị thương nhẹ thôi, cậu Khải thì bị nặng hơn, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Em đừng lo mà ảnh hưởng tới sức khỏe!

- Hai anh em không sao thật chứ?

- Thật, anh gọi điện cho em mà em không tin à?

- Anh gọi bằng zalo em nhìn anh xem nào!

- Được rồi, từ từ đợi anh…

Giang Minh nghe tiếng vợ mếu máo thì gọi bằng hình ảnh, bên này San nhìn thấy mặt Minh xây xát thì xót xa:

- Em muốn tới chỗ anh!

- Đừng đi! Mấy hôm nữa là anh được về thôi! Anh không muốn em và con xảy ra chuyện gì cả!

- Em muốn được chăm sóc cho anh…hic…hic…

- Nhưng anh lo cho mẹ con em hơn! Nghe lời anh, ở nhà với ba mẹ đi! Anh ở đây có ba, mẹ lát nữa cũng vào rồi cả anh Vũ nữa! Khải cũng có Phương chăm sóc rồi!

- Nhưng…

- Ngoan đừng khóc, anh không sao thật mà!

- Cho em gửi lời hỏi thăm anh Khải nhé?

- Ừ! Đợi anh mấy hôm nữa anh về với mẹ con em!

- Vâng.

Tuyết San nói chuyện với chồng thì ba mẹ cô cũng nghe rõ, biết tin con rể và cậu trợ lý không sao thì cũng thở phào. Nhưng ông bà vẫn dặn dò cô ở nhà còn ông bà tự đi đến đó thăm hỏi.

San vâng lời ở nhà, nhưng không chấp nhận được cảnh họ hại chồng mình nên cô lấy máy gọi cho bạn thân Vinh Nam. Sau vài hồi chuông thì Nam bắt máy:

- Tôi cũng vừa biết thông tin về nhà bà, nhìn cái xe bị bẹp rúm mà tôi lo quá, nhưng thấy phóng sự nói chồng bà và anh Khải không sao rồi!

- Ừ! Tôi định nhờ ông chút việc!

- Tôi thấy đây đơn giản không phải là vụ tai nạn bình thường, mà có chủ đích! Đã thế mới sáng sớm nay lại thấy thông tin nói anh Vũ và chồng bà vì tranh giành quyền lợi nên mới xảy ra vụ tai nạn kia. Tôi không tin anh Vũ là người vậy đâu!

- Tình cảm của anh chồng và chồng tôi rất tốt, không có chuyện đó đâu! Và tôi chắc chắn với tính khí của anh Vũ thì giờ này anh ấy đang tìm cách cho bọn họ lãnh đủ, nên tôi gọi nhờ ông giúp anh ấy một tay cho nhanh!

- Yên tâm! Cậu tôi làm bên công an, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết!

- Tôi đang điên đây, thật sự muốn trực tiếp đến vả cho con Linh Đan vài phát, nhưng mà giờ tôi đang mang thai, nói gì con tôi cũng là an toàn trên hết! Mẹ nhà nó chứ, miệng nói yêu anh Minh nhưng cứ năm lần bảy lượt vào hùa giúp mấy con mẹ nham hiểm kia, ngu mà cứ tỏ ra nguy hiểm.

- Chuyện cỏn con đó để tôi làm cho!

- Không…không…tôi bực thì nói vậy thôi, ông cứ giúp anh Vũ đi, còn mấy chuyện đàn bà này tôi sẽ tìm cách!

- Đừng kích động không lại ảnh hưởng tới cháu tôi đấy! Giờ bà cứ nghỉ ngơi đi đã!

- Tôi biết rồi! Cảm ơn ông trước!

- Ừ…

*******

Giờ này khi Lâm An khi biết tin thì mới ngã ngũ đó là Minh bị gặp nạn, cô ta tức tốc lái xe đến bệnh viện gặp Minh, vào tới phòng cô ta như người mất hết liêm sỉ, vồ vập quan tâm hỏi han anh nhưng Minh chỉ lạnh lùng hất tay cô ta ra rồi nói:

- Cô tránh xa tôi ra!

- Anh…em lo cho anh mà!

- Cút…Tôi thấy ghê tởm người độc ác như cô!

- Sao…sao anh lại nói với em như vậy ạ?

- Cô làm những gì đừng tưởng tôi không biết! Lần trước tôi bị tai nạn không tới kịp buổi đấu thầu cũng là do người của cô gây ra! Đã thế còn cho người báo cáo để công ty tôi bị thanh tra, kiểm tra, rồi cả mấy công trình bên tôi làm cũng bị sờ tới, nhưng cô đã đánh giá sai năng lực của anh em tôi rồi! Để đứng vững trên thương trường này thì chúng tôi cũng phải chuẩn bị chu đáo chứ!

- Anh đừng có nghi cho em!

- Còn giờ tới lần tai nạn này là do các người cấu kết với nhau định hại anh trai tôi nhưng không ngờ lại là tôi đúng không? Cố tình đăng tin tức sai lệch nhằm chia rẽ tình cảm của anh em tôi nữa! Tôi nói đúng chứ?

- Không…anh hiểu sai về em rồi!

- Hư…hiểu sai à? Được! Vậy các người cứ chờ đi! Sai hay đúng sẽ rõ ngay thôi! Mà tôi nhắc cho cô nhớ! Tôi làm thì còn vì nể tình tôi và cô trước đây, dù sao chúng ta cũng từng là người cũ, nhưng nếu là anh trai tôi, một khi anh ấy đã tự mình làm thì không còn sự nhân nhượng đâu! Sự tốt bụng cuối cùng của anh ấy đã bị các người chà đạp thì đừng trách tại sao!

- Em thực sự không có làm…

- Ra khỏi đây!

- Giang Minh!

- Đừng có gọi tên tôi! Cút…

Lâm An bị Minh đuổi ra ngoài không thương tiếc, cô ta không làm sao được thì tức tốc chạy xe về tìm gặp Cát Phượng.

Lúc này hai ba con Cát Phượng ngồi ung dung nhâm nhi bữa sáng thì thấy Lâm An mặt mày bực dọc đi vào. Cô ta thấy có ba Phượng ngồi đó cũng chỉ chào cho có lệ rồi lên tiếng chất vấn:

- Chị đã nói là hại anh trai anh ấy cơ mà, sao lại là anh Minh chứ?

Đối với Cát Phượng mà nói thì hại bất cứ ai trong nhà Vũ đều được hết, ngay cả việc muốn làm cả công ty sụp đổ bằng mọi cách cô ta cũng làm, đang trong lúc công ty Vũ nhận nhiều dự án lớn thế, cô ta chỉ mong làm nhiều điều bất lợi cho bên nhà Vũ mà thôi. Nhưng không nghĩ con nhỏ Lâm An này lại vì chuyện này mà chạy tới tận đây chất vấn cô ta, có điều không muốn mất đi hòa khí nên cô ta vẫn giả lả:

- Thì là cho hại thằng anh nó đó chứ! Nhưng ai ngờ là nó lại đi xe của anh nó!

- Chẳng nhẽ chị cho người đi hại lại không biết nhìn mặt mũi, thế không may là bạn anh ta mượn xe thì phải chết thay à?

- Tại cái thằng đâm xe nó không nhìn lỹ, hai anh em nhà nó hao hao giống nhau mà!

- May mà anh Minh không sao đấy! Nhưng anh ấy hắt hủi em còn nói biết chúng ta làm những gì nữa!

- Yên tâm! Không ai có thể tra ra đâu! Đoạn đường đó không lắp camera, lại cũng vắng người dân ở!

- Em vẫn không yên tâm! Anh ấy còn nói biết rõ mình cho người hại công ty anh ấy nữa!

- Sao em cứ sợ chết thế nhỉ?

- Em sợ làm ảnh hưởng tới công việc của ba em thôi!

- Được rồi! Em cứ về đi! Chuyện đâu còn có đó!

Cát Phượng đuổi khéo Lâm An ra về rồi nói chuyện với ba mình:

- Ba có suy tính gì không?

- Lần này hụt thằng Vũ, là do số may mắn! Nhưng thằng em nó tưởng đi chầu trời mà vẫn còn khỏe mạnh thì con cũng phải dè chừng!

- Con biết!

- Nếu trường hợp có bị lộ thì cứ để ba nhận tội hết, con trốn đi thật xa đi!

- Con không sợ đâu! Con sẽ đấu với anh em nhà nó! Nỗi hận này con nhất định sẽ trả!

- Vậy để ba sẽ ra tay với chúng!

Nhưng đó là bọn họ tính toán thế, còn thực tế thì không dễ cho ba con họ muốn làm gì thì làm, bởi vì ngay buổi chiều ấy ông Giang Hào gọi điện gặp ông Sang luôn.

Ông Giang Hào cùng người của mình đi tới điểm hẹn trước ngồi đợi thì một lúc sau thấy ông ta đến với vẻ hống hách nhưng ông Hào vẫn bình thản nhấp ngụm trà rồi mới lên tiếng:

- Mời ông ngồi!

- Sao thế? Gặp tôi có chuyện gì?

- Chuyện gì chắc ông cũng đoán ra rồi chứ?

- Con người thâm sâu khó đoán như ông sao tôi có thể nhận ra được!

- Nếu ông đã nhận định con người tôi như thế thì đừng nên động vào con tôi!

- Ông nói thế là ý gì?

- Thời trẻ ông chưa bao giờ thắng tôi, nhưng tôi chưa bao giờ quan trọng việc đó mà còn thật tình muốn con trai tôi làm con rể ông, trân trọng mối quan hệ thông gia hai nhà nhưng chính các người tham lam làm đổ vỡ mối quan hệ đó!

- Thì sao? Bây giờ ông muốn gì?

- Không phải tôi muốn gì, mà là hôm nay tôi có ý nhắc nhở ông! Giữa chúng ta bây giờ không còn quan hệ, nếu ông tuyệt tình đừng trách tôi không có nghĩa! Nếu còn động chân tay với con tôi thì con trai ông sẽ bóc lịch suốt đời! Đừng tưởng cho thằng con trốn sang nước ngoài mà đã thoát đâu!

- Ông…

- Tôi chưa bao giờ dọa ai, nhưng một khi tôi đã làm thì sẽ thật! Tôi già rồi không còn gì để mất nữa đâu, mà huống chi ông chưa bao giờ có thể thắng được tôi!

- Ông…

Ông Hào đứng dậy ném tập tài liệu xuống bàn rồi rời đi, để mặc ông ta ngồi đó xem mấy thông tin về con trai mà mặt hết xanh lại chuyển sang xám…

Ông ta mau chóng đi về nhà thì tìm ngay con gái nói chuyện, lúc này Cát Phượng nhìn mặt ba xanh như tàu lá thì hỏi dồn:

- Ba…ba sao vậy?

- Con xem đi! Chuyện của anh trai con ba đã giấu nhẹm đi mà ông ta cũng cho người moi ra bằng được!

- Sao có thể chứ?

- Đấy, con nhìn xem! Nếu anh con mà bị bắt vào tù thì chỉ còn nước sống cả đời trong đó thôi!

- Ba bình tĩnh, cần đây thông tin chắc ông ta chỉ dọa thôi!

- Ba chơi với ông ta từ ngày còn trẻ, ông ta như nào ba hiểu, ông ta không dọa đâu, nếu đã nói như này mà mình không rút lui sẽ bị ông ta làm thật đó! Giờ ngồi ngẫm ba mới thấy thằng Vũ giống tính ba nó như đúc, nếu so ra thằng Minh còn xử nhẹ hơn nhiều!

- Ba làm gì mà sợ ông ta vậy?

- Không phải sợ, mà đấu ngấm ngầm từ ngày còn trẻ tới giờ, rõ là ba chưa bao giờ thắng ông ta! Hôm nay đến giờ này ông ta ra đòn cảnh cáo không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là dọa nữa, mà là nói thật làm thật!

Cát Phượng nghe ba mình nhận định thế thì cũng có chút suy nghĩ, nhưng thực tâm cô ta không muốn dừng lại. Cảm giác nếm trải ở tù hai tháng khiến cô ta hận thù anh em Vũ nhiều lắm, nếu có cơ hội thì cô ta vẫn không muốn từ bỏ…

Qua mấy ngày tiếp theo mọi việc dường như lắng xuống, chỉ có tin tức nhà anh em Vũ trên mạng là vẫn cứ được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhưng Vũ và Minh cũng không mảy may quan tâm, lần này cũng không định giải thích gì hết. Lâm An thấy lạ và cả Cát Phượng cũng có chút nghi ngờ, nhưng cô ta nhận ra một điều rằng là hình như bọn họ không đáng sợ như ba mình nói…

Xảy ra bao việc một lúc nhưng anh em họ không có phản ứng, cũng không lên tiếng với báo chí thì càng khiến Cát Phượng thấy bọn họ chỉ là cái vỏ bọc. Không bàn bạc với ba cô ta nữa mà cô ta tính lần này sẽ hại Vũ tiếp, nhưng rất tiếc âm mưu của cô ta chưa kịp thực hiện thì đã có lệnh bắt giữ cô ta và Lâm An vì liên quan tới vụ thuê người hại Minh.

Quá sửng sốt và bất ngờ, nhưng khi cả hai được dẫn đến đồn công an thì mới biết rằng mấy ngày qua anh em họ im lặng là đi tìm manh mối. Người được thuê đã khai ra hết và chủ mưu là Cát Phượng, còn đồng phạm là Lâm An.

Không những chỉ dừng ở việc ba con người kia liên quan tới nhau, mà công ty riêng của ông Sang, rồi cả ba Lâm An cũng được bên thanh tra kinh tế sờ gáy, mọi chứng cứ đã có khiến hai ông già ngã ngửa ra. Ông Sang sau sự bất ngờ thì cũng phải chấp nhận vì có chơi có chịu, nhưng còn ba Lâm An thì giận con gái tím mặt, khi biết con gái làm những chuyện dại dột khiến ông bị liên lụy thì cũng đã quá muộn rồi…

Ai vào tội đó, và cả Linh Đan cũng không tránh khỏi liên quan, khi bị Lâm An khai ra cô ta, giờ cô ta hối hận thì cũng đã muộn. Vũ không muốn gặp những con người mất hết nhân tính cũng như giá trị đạo đức nữa, nhưng Minh thì dù sao cũng đến vì phối hợp công việc, nên anh cũng bỏ ra ít phút để nói với mấy vài điều trước khi đưa họ ra xét xử…

Minh nhìn Đan một lượt rồi cất tiếng nói trước:

- Trước đây anh nhớ, anh đã từng nhắc em một lần là lớn rồi đừng có suy nghĩ nông cạn, có ăn học thì làm việc có ích, đừng để người ta dắt mũi chỉ đạo rồi có ngày thiệt thân!

- Nhưng em vì anh!

- Nếu nói vì một người mà mình thích thì càng không nên hành động ngu ngốc! Huống chi trong hoàn cảnh của chúng ta em mãi chỉ là người em thôi, chưa một lúc nào anh có ý nghĩ có tình cảm nam nữ với em! Và từ sau giây phút này chúng ta sẽ không còn quan hệ nào nữa!

- Tại sao anh chấm dứt với chị An, không thích San nữa mà không chịu chấp nhận em?

- Anh chưa bao giờ không thích San, mà từ ngày lấy cô ấy anh đã là người chồng yêu cô ấy hết lòng, trước đó và sau này cũng vậy! Không ai có thể so sánh với cô ấy!

- Vậy là hai người lừa em?

- Là do em tự hiểu sai và cho mình là thông minh thôi! Đã làm được thì tự chịu trách nhiệm đi!

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!