Chương 17
Chỉ quỳ trước người chết Mấy người còn lại đều sửng sốt khi nghe thấy câu “quỳ xuống xin lỗi”. Nhan Dĩ Phi chỉ mong sao Giang Tiêu Tiêu gặp xui xẻo, trong mắt tràn đầy hả hê.
Lam Quân Hạo khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, rõ ràng là ngầm đồng ý với yêu cầu của Giang Tình Tình.
Chỉ có Lý Thắng hơi do dự: “Làm vậy… có phải không ổn lắm không?”
Quỳ xuống xin lỗi thì sỉ nhục người ta quái Giang Tình Tình trừng mắt, tức giận nói: “Tổng giám đốc Lý có ý gì? Lẽ nào tôi đáng bị nhân viên của ông đánh ư?”
Lý Thắng hoảng hốt: “Tôi không có ý này”
“Nếu không thì có gì đáng nói?” Giang Tình Tình rời mắt nhìn sang gương mặt của Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt cực kỳ u ám: “Giang Tiêu Tiêu, bây giờ! Lập tức! Quỳ xuống xin lỗi tôi!”
Giang Tiêu Tiêu tỏ thái độ châm chọc: “Tôi chỉ quỳ trước người chết.”
Giang Tình Tình giận run người: “Giang Tiêu Tiêu, cô…!”
“Đủ rồi!” Lam Quân Hạo kịp thời ngăn cản Giang Tình Tình, không cho cô ta gây rối nữa, đồng thời nhìn Giang Tiêu Tiêu bằng ánh mắt lạnh như băng: “Giang Tiêu Tiêu, tôi đã cho cô cơ hội nhưng cô không trân trọng, vậy thì đừng trách tôi độc ác!”
Nói rồi anh ta nghiêng đầu nhìn Lý Thắng: “Tổng giám đốc Lý, việc thu mua quý công ty vốn là ý muốn xuất phát từ hai phía, nhưng thái độ của các ông bây giờ lại khiến tôi cảm thấy không có thành ý. Nếu có thể, mong rằng ông đuổi việc người phụ nữ này, bằng không giữa chúng ta không còn gì để nói nữa”
Sau khi nói xong, anh ta không đợi Lý Thắng đáp lời đã che chở Giang Tình Tình sải bước rời đi.
Tựa như che chở vật báu tuyệt nhất thế gian.
Giang Tiêu Tiêu đứng im tại chỗ, siết chặt nắm đấm, chỉ cảm thấy nỗi oán hận trong lòng vỡ òa lần nữa.
Cô thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao nhiều năm trôi qua như vậy mà người nào người nấy vẫn không muốn cô sống tốt, thay đổi biện pháp muốn bức tử cô!
Sau khi Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình đi khỏi, Nhan Dĩ Phi lập tức mỉa mai: “Có một số người giỏi thật đấy, chọc giận khách quý rời đi, thật sự cho rằng mình tiếp nhận một hạng mục là đã trở thành trụ cột của công ty hay sao?”
Dứt lời cô ta nhìn sang Lý Thắng bên cạnh: “Giám đốc, bây giờ ông định làm thế nào?”
Lý Thắng có khổ mà không thốt lên lời, chỉ vào Giang Tiêu Tiêu nói: “Cô đó cô đó, sao.
lại gây rắc rối lớn cho tôi như vậy chứ!”
Sắc mặt Giang Tiêu Tiêu không thay đổi, cô chỉ cười hờ hững: “Giám đốc không cần cảm thấy khó xử, bảo tôi xin lỗi người phụ nữ kia là chuyện không thể nào. Tôi cũng biết ông khó xử, cùng lắm thì tôi nghỉ việc là được”
Tuy khó chịu nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn đưa ra lựa chọn này.
Trên đời này, cô có thể cúi đầu trước bất cứ ai nhưng riêng con khốn Giang Tình Tình kia thì không đượ!
c Trong khi đó, dưới tòa nhà công ty Sáng tạo Trác Việt.
Giang Tình Tình ôm hai má đỏ bừng lên xe, vẫn chưa nguôi giận.
Mặc dù cô ta mang tiếng con riêng từ nhỏ, nhưng vẫn luôn được mẹ cưng chiều như báu vật trong lòng. Sau này trở về nhà họ Giang, bởi vì cô ta “ngoan ngoãn hiểu chuyện” nên ông Giang chưa từng nặng lời với cô ta.
Vậy mà không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại đánh cô tal Lam Quân Hạo nhìn gò má sưng húp của cô ta, bỗng cảm thấy đau lòng, sai người đi mua túi chườm đá mang đến rồi vừa chườm cho cô ta vừa vỗ về: “Tình Tình đừng giận, đừng so đo với chị eml”
Giang Tình Tình giả vờ đau lòng: “Đương nhiên em không so đo với chị. Em biết mấy năm qua chị ở bên ngoài chịu khổ, tức giận trong lòng, vì vậy chị thấy buồn bực khi gặp em cũng là chuyện bình thường.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!