Lăng Y sớm đã nhìn quen dã tâm của bọn họ nên cũng chẳng bao giờ để ý đến, nhưng Lệ Tử Ngôn lại là một trường hợp hoàn toàn khác. Cảm giác anh ta mang lại vừa an toàn vừa ấm áp khiến Lăng Y khó mà quên được. Hình như cũng lâu rồi không còn thấy Lệ Tử Ngôn xuất hiện nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lăng Y để cô đi trước còn bản thân ra chỗ khác nghe điện thoại.
Đi theo đường sỏi là có thể đến bên một hồ nước nhỏ. Nghe nói hồ nước này là do mẹ của Lăng Mặc lúc còn sống đã cho người làm đề trồng hoa sen. Bà đặc biệt thích mùi thơm của hoa sen nên đã cất công tìm những loại sen thơm nhất mang về đây trông.
"Bum...."
"Oa... mę.... me....um....."
Bông có tiếng kêu vang lên, Thẩm Ninh vội vàng đi nhanh về phía trước. Lăng Viên vốn nên ở trong nhà lúc này lại đang chơi với dưới hộ. Thân hình nhỏ nhăn vùng vẫy khiến Thẩm Ninh lo lắng kêu lên. Nhưng còn chưa kịp làm gì, tiếng hét thất thanh của Nhã Khanh đã vang lên trước.
"Thẩm Ninh, sao cô đây con tôi?"
"Thẩm Ninh, sao cô đây con tôi?"
"Tôi..."
"Người đâu, mau... mau cứu tiểu thư... mau lên...."
Nhã Khanh không đợi cô nói lập tức la lên. Mọi người nghe tiếng hét thì vội vàng chạy tới, Lăng Thiên nhìn thấy Lăng Viên sắp không chịu nối liền lập tức nhảy xuống.
"Lăng Viên.... Lăng Viên, con của tôi. Thẩm Ninh, sao cô lại đây con tôi?"
Lăng Viên vừa được cứu lên, Nhã Khanh đã quay sang cô trách mắng. Thẩm Ninh bị ánh mắt của mọi người xung quanh làm cho họ đỗ theo. Cô không đây con bé, sao Nhã Khanh vừa đến đã khẳng định người hại con bé là cô chứ?
"Tôi không có làm..."
"Không phải cô thì là ai? Lúc tôi chạy đến, ở đây cũng chỉ có mình cô và Lăng Viên, cô còn không thừa nhận? Con bé mới có 2 tuổi, nó có tội tình gì chứ? Cho dù cô không thích tôi thì cũng không nên ra tay với trẻ em như vậy, cô cũng sắp làm mẹ, vậy mà lại có thể ác độc như vậy sao?" Nhã Khanh ôm con gái, vừa khóc vừa oán trách Thẩm Ninh.
"Tôi... tôi đã nói không phải tôi làm rồi mà."
Thẩm Ninh hốt hoảng nói nhưng trong mắt mọi người cô chẳng khác nào làm việc xấu rồi chột dạ. Hiện trường chỉ có 2 người, không phải cô đây thì chẳng lẽ Lăng Viên tự ngã? Nhưng hiên nhiên chẳng có ai nghĩ như vậy, phải biết rằng Lăng Viên chơi ở đây rất nhiều lần, chỉ có lần này gặp Thẩm Ninh mới ngã xuống hồ sen.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!