Thẩm Ninh nắm chặt tay, hoà giải sao? Không còn chuyện đó nữa đâu.
“Tiêu Ninh, em không sao chứ?" Cô Tinh Trần thấy sắc mặt cô không được
tốt liền hỏi.
"Em không sao."
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Thẩm Ninh lúc này vừa đau vừa giận. Tôi qua cô gọi điện cho anh, anh lại nói bản thân còn việc không ăn ở nhà, hoá ra là cùng với người phụ nữ khác đi ăn ở bên ngoài. Cũng không biết là Lăng Mặc nói gì, lại khiến cô gái kia cười tươi như vậy.
"Em có việc rồi..." Thẩm Ninh đứng dậy định rời đi, tay chạm đến túi đồ cô
mua cho Lăng Mặc liên dừng lại, nhìn Cô Tinh Trần một cái rồi để túi đồ lên bàn: "Tặng anh."
Cô Tinh Trần nhìn Thẩm Ninh rời khỏi quán mới quay lại nhìn túi đô, cười cười không nói gì. Nhưng trong mắt ai đó đang ngồi trên xe ô tô đỗ cạnh đường lại không đơn giản như vậy. Trong mắt Lăng Mặc, Thẩm Ninh chẳng khác nào đang xấu hổ khi tặng quà cho Cô Tinh Trần, còn anh ta lại đang cười như được mùa.
"Về Hoàng Đăng." Lăng Mặc khó chịu lên tiếng.
"Không phải chúng ta đến đây để mua đồ cho cậu xin lỗi Thẩm Ninh sao?"
"Tôi không sai sao phải xin lỗi cô ấy chứ. Quay xe."
Lăng Mặc gắt gỏng nói. Uông công anh định mua quà tặng cô để làm hoà, vậy mà cô vẫn có thể vui vẻ uống cafe với Cô Tinh Trần.
Tối đến, anh cố tình về nhà muộn, lại thấy cô đang nằm dài trên ghế sopha xem phim thì nhíu mày. Không phải giờ này ngày thường cô đang chờ anh về ăn cơm sao?
"Sao hôm nay em không nấu cơm?"
"Sao em phải nấu? Cơm bên ngoài ngon hơn cơm nhà, anh ra ngoài ăn là được rồi."
"Được." Lăng Mặc nghe xong tức giận lập tức quay người rời đi.
Thẩm Ninh thấy anh thật sự đi thì vội bật dậy, bực dọc ném cái gối bên cạnh xuống đất. Lăng Mặc chết tiệt, rõ ràng có lỗi với cô vậy mà còn không biết sửa đổi, bảo đi là đi luôn như vậy sao.
"Lăng Mặc chết tiệt, Lăng Mặc đáng ghét, dám chán cơm thèm phở..." Thẩm Ninh túm lấy một con gấu bông đầm vài cái.