Tinh....
Tiếng tin nhắn vang lên, Thâm Ninh vội vàng mở ra đọc. Vẫn là tin nhắn gửi từ máy của anh nhưng người gửi lại không phải anh. Trong ảnh được gửi đến là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp ăn mặc gợi cảm.
Thâm Ninh nắm chặt tay, cô có thể nhận ra đây là phòng của anh vì đăng sau cô gái đó chính là bộ vest đen quen thuộc của anh. Tin nhắn vừa được gửi liền bị gỡ ngay lập tức giống như là vô tình gửi nhầm cho cô. Thâm Ninh tức giận gọi điện thoại cho Lăng Mặc.
Tút.... tút.... tút.... không một ai nghe máy. Thấm Ninh lại gọi cho Lâm Triết nhưng vẫn không một ai bắt máy. Lâm Triết chết tiệt, không biết là đi đâu, sao lại để người phụ nữ khác vào phòng anh như vậy? Hay là Lăng Mặc lâu người không được xả nên muốn tìm một người về giải tỏa?
"Lăng Mặc, anh chết chắc rồi.”
Lăng Mặc lau tóc đi ra từ phòng tắm, anh cầm điện thoại lên xem, thấy không có cuộc gọi nào của cô thì thở dài một tiếng. Cô vợ nhỏ này thật là, ngay cả một cuộc gọi trước cho anh cũng không thấy.
Đúng lúc này anh thấy chăn trên giường động đậy. Lăng Mặc cẩn thận đi tới, vừa nhìn liền biết đang có người nằm bên trong. Không lẽ là Thâm Ninh có tình giấu anh đến đây để cho anh một bất ngờ?
"Tiên sinh... chắn vừa được lật ra, một cô gái lạ mặt liền chớp mắt nhìn anh. Bộ dáng nhỏ nhắn mềm mại kia khiến người ta muốn yêu thương một phen.
Nụ cười trên môi Lăng Mặc lập tức bị dập tắt. Anh nhíu mày khó chịu nhìn người đang nằm trên giường mình, còn cố ý tạo hình quyến rũ.
"Tiên sinh, đêm dài chớ lãng phí, để em hầu hạ anh đêm nay được không?" vừa nói cô ta vừa đứng dậy định ôm lấy anh.
Nhưng Lăng Mặc sớm đã không còn kiên nhẫn, anh quay người muốn đi ra khỏi phòng lại bị cô gái kia nhanh chân chặn lại. Cô ta uyên điệu nhìn anh, từng bước muốn lại gần Lăng Mặc.
"Tiên sinh, em không đẹp sao? Không đủ làm anh hứng thú sao?"
Nếu là người đàn ông khác sớm đã cùng cô ta lên giường mây mưa triền miên nhưng Lăng Mặc nghe mấy lời đó chỉ cảm thấy chán ghét hơn.
"Đêm nay để em hầu hạ anh đi."
"Cút." Lăng Mặc lạnh lùng nói.
"Đừng lạnh lùng như vậy mà. Em thật sự rất thích anh, em không cân danh phận gì cả, chỉ cần có thể ở bên anh là đủ rồi." cô ta tiến tới áp sát anh vào tường.
Mặt Lăng Mặc đen lại. Anh chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này. Bỗng nhiên cửa phòng bị mở mạnh, Lâm Triệt dãn theo người xông vào, vừa nhìn thấy Lăng Mặc đã bị dồn đến góc tường thì vội sai người kéo cô ta ra.
"Tiên sinh... tiên sinh, em thật lòng yêu anh mà..."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!