Thẩm Ninh khịt khịt mũi, cô nhăn mày, vội đẩy Lăng Mặc ra, chạy ngay vào phòng vệ sinh. Lăng Mặc hoá tượng đứng ngây ngốc nhìn theo.
"Bà xã, mũi em là mũi chó à?" Thấy cô đi ra, anh không nhịn được liền nói.
"Lăng Mặc, anh muốn chết à?"
"Lỗi không phải tai mũi em thì nhất định là do cái khẩu trang rồi. Ngày mai anh sẽ cho người phá xưởng sản xuất của họ, dám bán khẩu trang dởm cho anh." Lăng Mặc tức giận nói, anh còn lâu mới thừa nhận mùi trên người mình nặng đô tới như vậy.
Tiếng chuông cửa vang lên, Thẩm Ninh mặc kệ Lăng Mặc còn đang bán thán, tự mình ra mở cửa.
"Chị Lăng Y?"
"Thẩm Ninh, chị muốn theo đuổi anh trai em."
"Theo...theo đuổi anh trai em? Lăng Y, chị có chắc không?"
"Chị đã suy nghĩ kỹ rồi, chị thật sự thích Tử Ngôn." Lăng Y gật đầu chắc chắn.
Mấy ngày nay cô ta đã suy nghĩ thông suốt, cảm thấy tình cảm của bản thân với Lệ Tử Ngôn là thật lòng, nếu bây giờ không nhanh chóng theo đuổi, sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa.
"Hai người có thể thành đôi, em đương nhiên rất vui. Nhưng sao chị lại nói chuyện này cho em biết?" Thẩm Ninh khó hiểu hỏi.
"Tại chị muốn hỏi em về sở thích của anh ấy. Bình thường anh ấy thích những món ăn nào hay rảnh rỗi thì thích làm gì."
Thẩm Ninh suy nghĩ một chút, cô thực ra cũng chỉ sống với Lệ Tử Ngôn được có 6 năm, về sở thích cũng không nắm rõ.
"Bình thường anh hai không kén ăn, cũng không đặc biệt thích một món nào cả. Còn những lúc rảnh rỗi đều tìm đến em." Thẩm Ninh ngại ngùng nói.
Lăng Y giật mình nhớ ra, Lệ Tử Ngôn chính là người cuồng em gái. Đừng nhìn anh ta bình thường luôn tỏ ra lạnh lùng xa cách, chỉ cần dính một chút tới Thẩm Ninh là y như rằng giống Lăng Mặc, đều trở nên ấm áp đến lạ thường. Nếu như vậy lấy lòng được Thẩm Ninh là lấy lòng được Lệ Tử Ngôn sao?
Lăng Mặc bên này lại không hề đồng tình. Mặt anh nhăn lại, không muốn chị gái mình kết hôn với Lệ Tử Ngôn. Chỉ cần nghĩ đến những khó khăn lúc tiếp cận cô trước kia đều là do Lệ Tử Ngôn, Lăng Mặc lại không vui vẻ nổi.
Đã làm anh vợ rồi còn muốn lấy chị của anh sao? Tham lam!
"Em nghe nói trên núi có một ngôi chùa cầu duyên rất linh, hay là chị rủ anh ấy đi cùng xem. Biết đâu sau khi về hai người lại thành đôi."
"Lên chùa cầu duyên sao?"
"Đúng vậy. Hơn nữa trên đấy còn có..." Thẩm Ninh ghé sát vào tai Lăng Y nói nhỏ.
Cô ta vừa nghe xong, mặt lập tức đỏ lên. Thẩm Ninh cười đến nham hiểm khiến Lăng Mặc ngồi một góc cảm thấy tò mò.
Trên núi có một ngôi chùa rất linh, đặc biệt có thể cầu duyên và giải xui xẻo. Đa số những người ở đây về đều gặp được tri kỷ của mình nên những năm gần đây, số người đi lên núi đều rất nhiều. Không những vậy, trên núi còn có một khu trọ chuyên về suối nước nóng, có thể ngâm mình ở đây đảm bảo mọi mệt mỏi đều tan biến. Lăng Y đọc xong, trong lòng lại nhen nhóm một tia hy vọng mỏng manh. Mỗi lần cô ta gặp chuyện, đều là Lệ Tử Ngôn xuất hiện kịp thời, cho thấy duyên phận của hai người không phải nhỏ, chắc chắn có thể thành một đôi.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Y đã trang điểm xinh đẹp đi đến Lệ thị tìm gặp Lệ Tử Ngôn. Nhân viên vừa nhìn thấy cô ta liền bắt đầu thì thầm bàn tán. Hình như ngoài đối tác ra thì đây là lần đầu tiên có người phụ nữ đến tìm Lệ tổng của bọn họ.
Lệ Tử Ngôn nhìn chằm chằm người trước mặt, không hiểu mới sáng ra tại sao Lăng Y đã đến tìm mình. Chẳng lẽ cô ta vẫn nghĩ rằng hôm đó anh ta giở trò biến thái nên hôm nay cố tình đến sớm đã gây sự?
"Thực ra hôm nay đến là có chuyện muốn nói với anh, tôi muốn..." Lăng Y ngại ngùng, tay vẫn về vạt áo.
"Đêm đó tôi không chạm vào người cô." Lệ Tử Ngôn ngắt lời cô ta.
"Hả?"
"Cô không phải là gu của tôi nên không cần lo lắng tôi sẽ làm gì cô đâu."
Người Lăng Y cứng lại, cô ta không phải gu của Lệ Tử Ngôn? Hy vọng vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước. Gia thế, nhan sắc, năng lực, cái nào cô ta cũng có, người thích cô ta xếp dài từ Lăng gia đến bệnh viện còn chưa hết, tại sao lại không phải gu của Lệ Tử Ngôn chứ.
"Vậy gu của anh là như thế nào?" Lăng Y nghiến răng hỏi.