Sáng hôm say Lăng Y vì đói mà tỉnh dậy. Cô ta nhìn xung quanh, phát hiện đây không phải là phòng mình thì lập tức bật dậy nhảy xuống giường. Sở sờ khắp người, cũng may quần áo vẫn còn, cũng không có dấu hiệu bị đụng chạm thể xác. Bỗng bên ngoài vang lên tiếng động, Lăng Y cảnh giác nhẹ nhàng mở cửa ngó ra bên ngoài. Bên trong bếp, cô ta nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, Lăng Y không kiềm chế được mà từ từ lại gần.
"Lệ Tử Ngôn?"
Nghe thấy giọng nói từ đằng sau, Lệ Tử Ngôn giật mình quay người lại. Thấy là Lăng Y, anh ta mới thở phào một tiếng.
"Cô có cần doạ người như vậy không?"
"Tôi... tôi có làm gì đâu."
"Đi mà không có tiếng động, đã vậy đầu tóc còn xõa ra thế kia. Nếu là người khác còn tưởng cô là ma rồi đấy." Lệ Tử Ngôn nhìn cô ta từ đầu tới chân nhíu mày nói.
Lăng Y lúc này mới ý thức được bản thân đang trông thê thảm đến mức nào, cô ta hét lớn một tiếng, vội vàng chạy vào trong phòng. Lệ Tử Ngôn khó hiểu nhìn theo, người phụ nữ này rốt cuộc có não không thể? Như vậy mà cũng có thể làm bác sĩ được sao?
Làm xong bữa sáng, Lăng Y mới chậm chạp đi ra ngoài. Trước mặt người
mình thích lại có bộ dạng xấu hổ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi. Cũng không biết Lệ Tử Ngôn có ấn tượng xấu với cô ta không nữa.
"Ăn xong rồi hãy đi."
"Cảm ơn."
Bữa sáng đơn giản nhưng trong lòng Lăng Y lại rất vui. Dù sao cũng là đích thân Lệ Tử Ngôn làm, cho dù không ngon, cô ta vẫn cứ sẽ ăn.
"Sau này cô đừng uống rượu nữa." Đang ăn, Lệ Tử Ngôn bỗng lên tiếng.
"Mặc dù rượu không tốt nhưng có những bữa tiệc không thể không uống. Anh không cần lo lắng cho tôi đâu." Lăng Y xấu hổ nói. Không nghĩ tới Lệ Tử Ngôn lại quan tâm cô ta như vậy.
"Cô nghĩ nhiều rồi."
"Ha?"
"Tôi là lo lắng cho bản thân nửa đêm đang ngủ ngon lại phải dậy đến quán bar đưa cô về." Lệ Tử Ngôn lạnh nhạt nói.
"Ai... ai cần anh đưa về chứ?"
"Vậy sau này say rượu đừng gọi tên tôi nữa."
Lăng Y đỏ mặt, sao cô ta không nhớ bản thân đã gọi tên Lệ Tử Ngôn chứ. Nhưng xem ra đúng là cô ta đã nghĩ quá nhiều rồi, sao Lệ Tử Ngôn có thể tốt bụng quan tâm cô ta, đều là tự mình đa tình.
Bên kia Lăng Mặc ngồi cả ngày trong phòng làm việc chỉ để vắt óc nghĩ ra cách đến gần Thẩm Ninh mà cô không buồn nôn. Trong khi tổng tài không có tâm trạng làm việc, thân là trợ lý và thư ký của anh, Lâm Triết và thư ký Tô làm việc không dám nghỉ ngơi, nhân viên Hoàng Đằng bỗng chốc trở nên chăm chỉ, ai cũng không dám tan làm sớm.
Thẩm Ninh nằm dài trên ghế sopha, tận hưởng đặc ân của phụ nữ mang thai, bên cạnh là U U luôn túc trực đút nho cho cô ăn. Bé con rất hiểu chuyện, biết bản thân sắp lên chức chị hai liền ngày ngày quấn lấy cô đòi nói chuyện với
em bé.
"Mami, em bé trong bụng là em trai hay em gái vậy?"
"Mami cũng chưa biết. U U, con thích em trai hay em gái?" Thẩm Ninh xoa đầu con gái khẽ hỏi.
"Hm... em trai" UU suy nghĩ một chút liền nói.
"Tại sao? Nếu là em gái sẽ thân thiết với nhau hơn, cũng có thể làm nhiều thứ cùng với con hơn mà."
"Nếu là em trai lúc xuống tay dạy dỗ sẽ dễ hơn là em gái."
Lời này là dành cho một đứa trẻ 5 tuổi nói hay sao? Tên khốn nào dạy hư con gái cô như vậy? Vốn còn định sẽ dạy dỗ U U thành một thục nữ ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng xem ra là không thể rồi. Gen họ Lăng quá trội, có dạy kiểu gì cũng không thành được.
"U U ngoan, ai nói với con như vậy?" Thẩm Ninh cười nói.
"Chú Lâm Triết nói vậy đấy. Hơn nữa chú Cố cũng nói nhà này chỉ cần một
bảo bối U U là đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!