Sân bay Tô Hàng lúc này đã bị phong tỏa, nguyên nhân là do Tam đại thần y nổi tiếng nhất thế giới cùng lúc xuất hiện trên một chuyến bay đến Tô Hàng.
Điều này khiến Chủ tịch thành phố Tô Hàng – Tô Tuấn Khải và doanh nhân Lý Quốc Thắng giàu có ở đây, cùng rất nhiều doanh nhân và những người nổi tiếng khác đều vội vàng chạy đến sân bay, tất cả bọn họ đều muốn gặp gỡ Tam đại thần y.
Mỗi một bác sĩ trong Tam đại thần y đều vô cùng nổi tiếng, không ai là không biết đến bọn họ, cho dù căn bệnh đó khó chữa đến mức nào đi chăng nữa, bọn họ đều có thể chữa trị, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh.
Vì vậy, những quan chức cấp cao muốn nhờ họ chữa bệnh, không chỉ phải chi trả tiền thuốc men cao ngất trời, mà còn phải xếp hàng dài, thậm chí là hơn mười năm sau mới đến lượt họ.
Đúng lúc này, ở lối ra sân bay, hàng trăm chiếc ô tô hạng sang của Tô Hàng, cũng như những chiếc xe chuyên dụng của bộ phận cầm quyền thành phố đều xếp thành một hàng dài.
Tô Tuấn Khải và Lý Quốc Thắng dẫn theo các nhân vật lớn nhỏ khác nhau, gương mặt vô cùng cung kính, nghênh đón Tam đại thần y đang bước xuống máy bay.
“Nồng nhiệt chào mừng bác sĩ Tôn, bác sĩ Hoa và bác sĩ Cơ đến Tô Hàng”
Tô Tuấn Khải vừa nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ lên tiếng, nhưng ba bác sĩ không hề nhìn ông ta cùng những nhân vật lớn nhỏ phía sau, sắc mặt họ đầy vẻ lo lắng, trực tiếp tiến về phía trước.
“Rầm. Rầm. Rầm”
Tiếng gầm rú của động cơ vang lên, ba chiếc xe Jeep quân dụng giống như những viên đạn, lao tới sân bay, một vài người mặc quần trang nhảy xuống xe, đó là Lục Long, Thất Long và Bát Long.
Bọn họ không thèm quan tâm đến chủ tịch thành phố Tô Châu và những vị doanh nhân kia, bá đạo đẩy họ ra, đón ba vị bác sĩ lên xe, sau đó lại khởi động xe, ù ù vài tiếng, mau chóng rời khỏi đây.
Mọi chuyện xảy ra chưa đến một phút đồng hồ, lúc này những nhân vật máu mặt ở Tô Hàng đều ngây cả người.
“Chủ tịch Tô, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao Tam đại thần y lại bị đưa đi rồi? Ba người kia là ai? trông không giống binh sĩ đóng quân ở thành phố chúng ta”
Viện trưởng Viện kiểm sát Tô Hàng Tổng Thành Đạt lên tiếng hỏi, giọng điệu đầy vẻ nghi hoặc. Sắc mặt Tô Tuấn Khải cũng trầm mặc một chút.
Trước đây ông ta cũng xuất thân từ quân khu, nhìn thoáng qua cũng có thể biết được, ba chàng trai đầy sát khí vừa rồi, trên tay có đeo bằng tay thuộc Phá long quân của quân khu Bắc Minh.
“Nhanh. Cử người theo dõi ngay lập tức, nhất định phải tìm ra tung tích bọn họ. Ngoài ra, không được xen vào chuyện của bọn họ. Các anh chỉ cần báo cáo tình hình của bọn họ cho tôi là được.” Tô Tuấn Khải lập tức hạ lệnh cho Tổng Thành Đạt.
Tổng Thành Đạt “vâng” một tiếng, sau đó ông ta nhìn Tô Tuấn Khải đang vội vàng rời đi, lên tiếng hỏi: “Chủ tịch Tô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, sao ông vội vàng vậy?”
“Tôi đi gặp thủ trưởng. E rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.” Tô Tuấn Khải nói xong, liền vội vàng lên xe, rời khỏi sân bay.
Vào lúc này, ở khắp nơi trên thế giới, ba nghìn binh sĩ hộ long của Phá long quân đang thực hiện những nhiệm vụ bí mật của Điện Thần Long, cùng với Tứ đại long tôn, tất cả đều nhanh chóng ngồi trên máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất có thể quay về Long Quốc.
Rừng rậm Bắc Hải.
Một bóng người cao lớn xuất hiện giữa rừng xanh, lao tới sân bay gần đó trong rừng rậm với tốc độ 100 mét, chim chóc và dã thú đều hiếu kỳ ngước nhìn. Vết thương cũ của Chỉ huy tái phát, tinh thần lại bị chấn thương nặng nề. Sinh mệnh như ngàn cân treo sợi tóc.
Là người đứng đầu Tứ đại long tôn của Điện Thần Long, Long Tuấn Dương.
Mạng này của anh ta chính là do Tiêu Hoàng Nam nhặt từ cõi chết trở về. Chính vì vậy, giờ phút này, mục tiêu sống chết của anh ta chính là trở bề Long Quốc, trở về bên Tiêu Hoàng Nam.
“Rầm. Rầm”.
Đột nhiên, mấy chục bóng người bỗng xuất hiện xung quanh Long Tuấn Dương tạo thành một vòng tròn vậy anh ta lại ở giữa, ai cũng trong tư thế chuẩn bị tấn công.
“Kẻ nào dám chặn tôi, kẻ đó phải chết.”
Long Tuấn Dương rống lên, bất ngờ hành động, anh ta nắm tay thành quyền, thủ đoạn vô cùng thâm sâu. Chỉ trong nháy mắt, tất cả những kẻ bao vây anh lúc này đều ngã rạp xuống đất, máu không ngừng chảy.
Thế nhưng, một thân hình lướt nhanh như gió bỗng xuất hiện, trong tay cầm một con dao sắt, nhân lúc Long Tuấn Dương sơ hở, trực tiếp đâm thẳng vào ngực anh ta.
“Phập.”
Long Tuấn Dương rút con dao cắm ở lồng ngực ra, máu theo lưỡi dao chảy ra ngoài, anh ta gào lên phẫn nộ, hừng hực sát ý, một quyền đấm thẳng vào ngực đối phương.
Đối phương trừng lớn mắt, anh ta vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn bị một đấm bay ra mấy chục mét, nặng nề làm đổ cây, phun ra mấy ngụm máu mới ổn định thân thể.
“Long Tuấn Dương. Anh không cần mạng nữa sao? Anh mặc kệ tay mình đang bị thương cũng muốn làm trọng thương tôi sao?” Người đàn ông lạnh lùng nói, lau vết máu nơi khóe miệng.
“Những kẻ dám chống lại tôi, chết cũng không đáng tiếc.” Long Tuấn Dương hét lên một tiếng, xé rách một mảnh áo quấn quanh vết thương trên tay trái, sau đó lùi chân lấy đà, bỏ chạy.
Người đàn ông ngoại quốc thấy vậy liền nghiêng người né tránh, chỉ có thể trừng mắt nhìn Long Tuần Dương chạy ngày càng xa.
“Fuck. Người ở Điện Thần Long điện hết rồi à?”
Người đàn ông chửi một tiếng, lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh một dãy số, tức giận nói: “Mau điều tra cho tôi. Nhất định phải điều tra cho rõ, người ở Điện Thần Long rốt cuộc bị cái mẹ gì thế? Bọn họ ai cũng muốn đi tìm cái chết thì phải.”
Cảnh tượng này cũng xảy ra ở khắp nơi trên thế giới. Ba nghìn cao thủ hộ long và Tứ đại long tôn, từ khắp nơi trên thế giới đều bất chấp mọi khó khăn, nguy hiểm, xông đến sân bay, dùng tốc độ nhanh nhất có thể tiến về Long Quốc.
Trên đường đi, vô số đảng phái muốn ngáng đường đều bị họ xuống tay giết chết, không chút thương tiếc.
Cùng lúc đó, Điện Thần Long đưa ra tuyên bố vô cùng mạnh mẽ, những kẻ dám dám ngăn cản người của Điện Thần Long, bất kể là ai, bất kể kẻ đứng sau có quyền lực lớn như thế nào, đều giết không cần hỏi.
Lúc này, cả thế giới đều ngơ ngác, toàn bộ thể lực đều không thể không tránh xa.
Cùng lúc đó, bên trong Long Quốc, quân khu Đông Nguyên thuộc năm quan khu lớn, nắm giữ Lâm hải ngũ tỉnh, là vùng đất vô cùng màu mỡ.
Vào lúc này, Quân khu Đông Nguyên của năm đại quân khu ở Long quốc kiểm soát năm tỉnh ven biển và là khu vực màu mỡ nhất.
Ngay bây giờ, tại Tổng cục quân khu Đông Nguyên, bên trong phòng nghiên cứu tác chiến, một thân hình cao lớn nổi bật giữa căn phòng.
Người đàn ông trung niên chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng chăm chú nhìn vào màn hình điện tử. Ở trên đó, quân khu Bắc Minh xuất hiện vô số điểm đó, đang di chuyển với một tốc độ chóng mặt, tất cả mục tiêu của những chấm đỏ đó chính là quân khu Đông Nguyên.
Ông ta tên là Từ Hoàng Lâm, chỉ huy quân khu Đông Nguyên, thường được gọi bằng một cái tên đầy kính trọng, Từ Vương.
“Rầm.”
Với tư cách là chỉ huy của quân khu Đông Nguyên, gương mặt của ông ta lúc này vô cùng khó nhìn. Ông ta tức giận đập mạnh bàn, hét lớn: “Lập tức điều tra ngay cho tôi. Ba trăm nghìn Phá long quân đột nhiên điều động đến đây, lý do là gì. Ngoài ra, lập tức thông báo cho tứ lão Long Các, bảo bọn họ mau đưa ra quyết định, chúng ta nên chặn hay không chặn”
“Chỉ huy. Điều tra được rồi. Vừa rồi chúng tôi đã thông qua điện báo nội bộ của Phá long quân, điều tra ra được nơi ba trăm nghìn Phá long quân tập hợp là thành phố Tô Hàng. Chúng ta có cần điều khiển ba mươi nghìn Phá long quân đang đóng tại Tô Hàng không?” Tổng tham mưu Vương Đức Minh chạy đến, lưng ông ta toát đầy mồ hôi lạnh
Từ Hoàng Lâm nghe vậy liền nhíu mày, nhìn lướt qua màn hình điện tử ở sau lưng, lạnh giọng hỏi: “Bên Long Các không truyền đến bất cứ tin tức nào sao?”
“Không” Vương Đức Minh lắc đầu.
Sắc mặt Từ Hoàng Lâm lạnh đi, ông ta là chỉ huy của quân khu Đông Nguyên, một trong năm quân khu lớn, ngồi ở một địa vị rất cao, quyền lực vững chắc, nắm giữ ba trăm nghìn Phá long quân, hơn nữa có nắm giữ hệ thống vũ khí tiên tiến Long Nhất Quốc này.
Tuy nhiên, khi đối mặt với ba trăm nghìn Phá long quân, cho dù Từ Hoàng Lâm có nắm trong tay những vũ khí tiên tiến đó đi chăng nữa, cũng không dám hành động hấp tấp.
Huống hồ, Tiêu Hoàng Nam vừa được bổ nhiệm ở núi Thái Sơn, là vị tướng trẻ Long Nhất Quốc trong trăm năm trở lại đây.
Động đến anh, chính là động đến nền móng của Long Quốc.
Sau một hồi trầm mặc, sắc mặt Từ Hoàng Lâm liền lạnh lẽo, hai tay nắm chặt, tức giận nói: “Truyền lệnh của tôi. Không tiếc bất cứ giá nào, mau ngăn chặn ba trăm nghìn Phá long quân ở phía Nam, Nhớ không được manh động. Không được phép tấn công trực diện. Chờ lệnh của tôi.”
Đột nhiên, điện thoại vang lên, là cuộc gọi nội bộ, Từ Hoàng Lâm liền nhấc máy: “Là tôi, Từ Hoàng Lâm”
“Từ Hoàng Lâm, là tôi, Tần Kiến Quốc, Long Các đã đưa ra quyết định, không phê chuẩn phương án ngăn chặn. Cho phép đi qua. Tất cả trách nhiệm sẽ do Long Các gánh vác. Hai mươi nghìn Giao long quân của ông tập trung tại chỗ chờ đợi mệnh lệnh. Nếu như trong trường hợp cần thiết, phải nghe theo chỉ thị của Tiêu Hoàng Nam vô điều kiện.” Đầu bên kia, một giọng nói già nua vang lên, khiến toàn thân Từ Hoàng Lâm chấn động.
Long Các nắm giữ quyết định sách lược của Long Quốc, ý của Long Các đại biểu cho ý của toàn thể Long Quốc.
“Vâng. Từ Hoàng Lâm nhận lệnh.”
Từ Hoàng Lâm vừa cúp điện thoại, lập tức hét lớn: “Truyền lệnh của tôi. Không được phép ngăn chặn. Tất cả thiết bị tác chiến đều tắt. Tất cả đều tắt. Ngoài ra, thông báo đến các bộ, mau chóng phong tỏa các chặng đường mà Phá long quân đi qua. Nếu trong trường hợp bọn họ cần chúng ta, phải phục tùng vô điều kiện. Tôi nhắc lại, phục tùng vô điều kiện.”
“Vâng”
Vương Đức Minh làm động tác nghiêm, rồi quay người, đi truyền lệnh xuống các sự bộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!