Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Anh Chồng Thuê

“ Chát “ Cái tát gián trời của ba đáp thẳng vào một bên má khi tôi chỉ vừa mới về nhà ở chưa đầy một tháng, giọng nói của ba tức giận vang lên:

- Nếu như mày vẫn còn muốn dính líu đến cái thằng ất ơ đó thì hãy cút ra khỏi cái nhà này ngay và đừng bao giờ quay về đây nữa, tao cũng không có đứa con cãi lời ba mẹ như mày, hiểu chưa?

- Ba ơi. Anh Thức thật sự rất tốt, anh ấy cũng không phải là người xấu, bây giờ tuy nghèo nhưng anh ấy có thể chăm chỉ làm kiếm tiền được mà ba.

- Tốt hay xấu gì tao tự nhìn thấy rõ được, mày vừa mới lớn thì làm sao hiểu được sự đời đây hả?

- Nhưng mà anh ấy yêu con thật lòng, con cũng yêu anh ấy nữa ba ạ.

- Yêu à? Ngày xưa mẹ mày cũng từng nói với tao câu đấy, nhưng kết quả thì thế nào? Bản tính của mày giống hệch như mẹ của mày vậy đó.

- Ba.....

- Nếu như muốn yêu thì hãy cuốn đồ đi theo nó, sống một cuộc sống bần hèn, thiếu trước hụt sau như nó rồi mày sẽ hiểu được thế nào là cuộc đời. Nhưng tao nói trước, một khi mày đã bước ra khỏi nơi này rồi thì cũng đừng bao giờ suy nghĩ đến việc quay lại căn nhà này, hiểu chưa?

Tôi quỳ ở dưới đất khóc lóc vang xin ba nhưng ba lại thẳng tay hất mạnh người tôi ra rồi đứng dậy quay bước trở về phòng, ba đi rồi bỏ lại tôi quỳ đấy khóc nữa nở một mình trong căn nhà lạnh lẽo không chứa đựng tình thương của gia đình.

——/

Tôi tên là Vương Tố My, năm nay tôi vừa tròn 22 tuổi. Từ nhỏ tôi đã sống và lớn dần theo năm tháng ở bên cạnh ba, chưa bao giờ tôi cảm nhận được tình yêu thương của mẹ là gì? Thật ra tôi nghe cô Tư kể lại là ba và mẹ đã ly hôn từ lúc tôi vừa tròn 3 tuổi nên những ký ức về mẹ đối với tôi nó hoàn toàn xa lạ thay vào đó là người ba như bây giờ. Hôm nay tôi bị ba đánh cũng là vì người bạn trai tôi đang quen, anh ấy tên Thức là con của một gia đình không mấy khá giả, làm thuê bán mướn để kiếm sống qua ngày. Chúng tôi đã quen nhau từ buổi trại hè năm cấp ba cho đến bây giờ, tình cảm chỉ đơn thuần là một tình yêu đẹp chưa làm điều gì quá giới hạn của nó nhưng ấy vậy mà ba vẫn ngăn cấm đủ điều khiến tôi thấy buồn vô cùng.

Tôi nước mắt ngắn, mắt dài thi nhau rơi xuống đầy cả gương mặt, bà nội ở trong phòng lúc này đi ra nhìn thấy tôi quỳ ở đấy rồi cũng thốt ra những lời nói cay nghiệt:

- Mày giống hệt như mẹ của mày vậy, mới tí tuổi đầu đã yêu với chả đương thì còn học hành cái gì nữa hả?

- Con vẫn đi học mà nội, chỉ là ba…

- Mày tưởng là tao không biết chuyện gì à? Thử nghe xem, từ đầu trên đến xóm dưới người ta đồn mày còn ra gì nữa đâu mà đổ lỗi cho ba mày cấm cản hả? Ba mày nó đánh thế là còn nhẹ đấy, ở đó mà khóc. Uất ức lắm sao?

- Người ta đồn gì chứ? Những lời ác mồm ác miệng như thế mà nội cũng tin được sao ạ?

- Tao tin vào mắt mình, tao thấy hết cả đó My.

- Nhưng mà con…

- Con với chả cháu. Bà nó mở miệng nói câu nào là nó cũng nhảy vào miệng ngồi câu đấy, muốn như mẹ mày thì cứ cuốn gói đi theo thằng đó đi, nhà này không chứa cái loại con gái lẵng lơ như mày, hiểu chưa?

Bà nội sắp cây quạt lại rồi đập mạnh xuống bàn khiến tôi giật cả mình. Từ nhỏ tôi đã sống trong sự ghét bỏ của bà chỉ vì một lý do duy nhất đó là ba và mẹ tôi ly hôn để lại tôi là một gánh nặng và nổi ô uế cho bà. Tôi đã biết thân biết phận của mình nên rất ngoan ngoãn và chịu nhịn nhưng có lẽ bà chỉ dành tình thương của mình cho mỗi đứa em gái cùng ba khác mẹ với tôi mà thôi.

Tôi tự khóc, tự lau nước mắt rồi tự trở về phòng mình. Mở của bước vào phòng tôi nằm lên giường mà nặng lòng vô cùng, hôm nay tôi đã có hẹn với anh Thức là sẽ gặp nhau nhưng bây giờ ba và bà lại như thế này nên không thể đi được, tôi lấy điện thoại ra gọi cho anh, đầu dây bên kia liền nghe máy:

- Alo, anh nghe đây Tố My.

- Anh ơi. Chắc là hôm nay em không đến gặp anh được rồi, hay là để hôm khác mình ra gặp nhau sau nha anh.

- Sao thế? Anh đã chuẩn bị xong rồi, anh đang định sang bên đó đón em đây.

- Em có chút việc bận lát nữa đi cùng với ba nên không thể gặp anh được, xin lỗi anh nhé.

- Nếu em đã bận rồi đành thôi vậy, ngày mai mình gặp nhau cũng được..

- Dạ. Vậy nhé anh, giờ em chuẩn bị đi rồi.

- Uh. Bye em, có gì nhắn tin cho anh nha.

Tôi đọc tin nhắn nhưng không hồi đáp lại mà tắt máy rồi úp mặt vào gối, cuộc đời này đúng thật là không cho ai thứ gì trọn vẹn cả. Gia đình bên nội thì giàu có nhưng tôi lại không cảm nhận được tình yêu thương của mọi người dành cho mình, dì Linh thì suốt ngày chỉ biết mỗi Tố Ni nên khi có một đứa con riêng như tôi xuất hiện cũng trở thành cái gai trong mắt dì ấy. Dẫu biết rằng dì ấy rất ghét tôi, luôn tìm cách để trách mắng, đánh đập mình nhưng bản thân tôi lại không thể làm được gì ngoài im lặng và chịu đựng.

Lúc này cánh cửa phòng ở bên ngoài vang lên, tôi đứng dậy chỉnh lại đầu tóc rồi mới đi ra đấy mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì tôi liền bất ngờ nhận ngay một cái tát đau thấu trời từ mụ dì ghẻ, tôi đưa tay lên giữ lấy mặt rồi nhìn dì ấy uất ức hỏi:

- Sao dì lại đánh con chứ?

- Hôm nay thấy tao không có ở nhà mày lại dám hẹn trai về đây để đưa rước mày sao hả? Mày gan to lắm rồi đúng không? Mày không coi tao ra gì nữa có đúng không My?

- Con đưa bạn trai về lúc nào chứ? Ai nói với dì hả?

- Không cần ai nói cả vì tao đã quá hiểu bản chất con người của mày rồi, cả mày và mẹ của mày đều giống như nhau, đúng là mẹ nào con nấy.

- Dì không được xúc phạm mẹ tôi, dì không có tư cách đó.

Lời của tôi vừa dứt cũng là lúc dì ấy dơ tay lên đánh mạnh vào bên má còn lại của tôi. Tôi sống trong căn nhà này, không có mẹ bên cạnh nên không thể đối đầu với mẹ con của họ được, tôi đã cố gắng im lặng và né tránh nhưng dì ấy cứ thích trúc giận lên người tôi, đúng lúc dì định đánh thêm lần nữa thì tôi đã kịp thời nắm chặt lấy tay dì lại rồi tức giận nói:

- Dì đừng tưởng là tôi sẽ nhịn dì mãi, tức nước thì phải vỡ bờ thôi, dì nên nhớ điều ấy..

Tôi nói xong câu đó thì liền vung mạnh tay của dì ta ra, chẳng biết là vì mất thăng bằng hay là vì dì ấy cố tình diễn mà ngã lăn xuống nền, Tố Ni đứng nép bên cạnh nãy giờ nhìn thấy mẹ mình bị ngã như thế thì liền hốt hoảng chạy lại vội đỡ dì ấy dậy rồi hét lớn:

- Mẹ ơi, mẹ có sao không mẹ? Chị My, chị gan to lắm rồi, bây giờ chị còn dám đánh luôn cả mẹ của tôi nữa sao?

- Chị không đánh, là do dì ấy cố tình ngã thôi.

- Cố tình ngã? Tôi đứng ở đây chứng khiến nãy giờ chị nghĩ tôi bị mù hay sao, tôi thấy chị đánh mẹ tôi rõ ràng đấy, chị chọn dám cãi.

- Em đứng nãy giờ thế mày có thấy mẹ của mình đánh chị không? Hay là em và mẹ chỉ chờ cơ hội để hãm hại người khác thôi?

- Tôi không biết chị nói gì cả. Tôi sẽ đi méc ba, để xem chị còn hỗn láo với mẹ tôi nữa hay không thì biết.

Vừa nói dứt câu nó liền đỡ bà ta dậy rồi nhìn xung quanh hét lớn:

- Ai đó gọi ba của con đến ngay được không ạ? Chị Tố My dám đánh cả mẹ con rồi, có ai không?

- Mọi người gọi ba của con về với.

Những người làm trong nhà nghe thấy thế thì liền vội chạy ra xem, có người thì nhanh chân đi gọi ba tôi đến. Mẹ con của bọn họ đúng thật là diễn quá đỉnh khiến cho tôi không thể nào lường trước được, tôi là người bị đánh trước nhưng với cái chiêu này của mẹ con họ thì tôi cũng đã ngầm biết được cái kết của mình là như thế nào rồi.

Kì nghĩ hè về quê này đúng thật là đáng nhớ mà, thay vì năm nào cũng bị hai mẹ con họ chơi xấu thì tôi cũng thấy quen dần với những chuyện này rồi. Gương mặt tôi có chút đau nên liền đưa tay lên sờ lấy, cô Tư em của ba thấy ở đây có nhiều người đứng tụ tập thì liền đi đến, nhìn thấy tôi cô liền giật mình hỏi:

- Con mụ đó lại đánh con nữa sao? Đưa mặt cô xem nào, có đau không?

- Đau ạ.

- Cái con mụ điên đó. Đến cả một đứa trẻ cũng chẳng chịu tha nữa, đúng là điên hết thuốc chữa mà.

- Con quen rồi, không sao đâu cô.

- Không sao cái gì, miệng chảy cả máu rồi mau vào phòng cô bôi thuốc cho, nhanh lên.

Vừa nói cô Tư vừa dắt tay tôi đi vào phòng nhưng người phụ nữ lòng lang dạ sói kia nào muốn tha cho, bà ta lên tiếng giữ tôi lại rồi đi chập chững đến gần phía tôi và nói:

- Em Tư định dắt nó đi đâu? Em cứ bao bọc che chở cho nó rồi chẳng còn ai dạy dỗ nó được cả, em không thấy điều đấy sao?

- Không ai dạy được nó thì tôi dạy, chị lấy quyền gì mà đánh nó hả?

- Chị lấy quyền làm mẹ kế của nó đấy, nó là con gái của anh Thành thì cũng xem như là con gái của chị, nếu như không dạy được nó thì có phải chị lại bị trách hay không?

- Thế chị có bao giờ nghe câu: Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng hay chưa? Nó nghỉ hè về quê được một tháng mà chị đã hành nó hết hai mươi tám ngày rồi thì bảo sao nó lại ghét chị.

- Cô Tư.

- Tôi là cô của nó. Từ nay về sau tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện của nó, còn về phần chị thì chị cứ lo con gái của mình cho tròn đi, xem như xong chuyện không ai liên quan đến ai cả.

Tôi biết từng câu nói của cô Tư phát ra khiến cho dì ấy tức giận lắm, cố tình ngã ra nền để ăn vạ nhưng lại bị cô Tư bắt bài nên bây giờ liền cứng họng ngay, ở phía sau tôi nghe thấy tiếng của con Ni nói với mẹ mình:

- Mẹ có đau lắm không? Mẹ không thể để cho chị ta đi như vậy được đâu mẹ.

- Mày không thấy cô Tư bênh nó sao? Cục tức này làm sao mà mẹ có thể nuốt trôi được chứ, giờ cứ đợi ba về đã.

- Con nhỏ đáng ghét.

- Được rồi, con cứ bình tĩnh đi không nóng vội chuyện gì cả.

Cô Tư không quan tâm đến hai mẹ con của họ nữa mà dắt tôi đi về phòng. Thật sự trong một căn nhà ba thế hệ nhưng đầy rẫy sự đố kị và ghanh ghét nhau, tất cả là vì tài sản sao? Nhưng vốn dĩ đó là thứ mà tôi không cần thì tại sao bọn họ lại cứ phải hơn thua với tôi làm gì chứ? Cô Tư lấy hộp thuốc đến sức cho tôi, cô còn cẩn thận thỏi nhẹ vào vết thương bị rách nơi khóe miệng cho tôi rồi nói:

- Lần sau nghỉ hè mày cứ ở trên Sài Gòn luôn đi, về đây lần nào cũng bị hai mẹ con nó đánh, thế mà cũng chịu được à?

- Cô cũng biết tính của dì ấy mà, khó tránh được lắm cô ạ.

- Ba của mày chẳng biết là đầu óc đang suy nghĩ cái gì mà lần nào xảy ra chuyện cũng bắt mày nhận lỗi cả, là mẹ con nó diễn quá đỉnh hay là do ba của mày ngu ngốc vậy?

- Cô Tư đừng nói thế kẻo ba con nghe được là lớn chuyện nữa đó cô, giờ cứ kệ mẹ con nhà họ đi, mấy vết thương này với con không sao đâu. Huống hồ gì cuối tuần này là con về lại Sài Gòn để chuẩn bị học rồi cô.

- Tội nghiệp cho mày thôi, đã không dùng tiền của gia đình mà lại còn mang tiếng oán nữa. Thật là tức chết mà.

Tôi gượng cười trước mặt cô nhưng trong lòng thấy đau lắm, lúc nãy cô nói rất đúng mẹ kế thì phải vào đóng vai ác thôi, không ác thì đời sẽ không đặt cái tên đấy rồi. Nếu có trách thì trách số phận tôi rời xa mẹ từ nhỏ, nếu như bây giờ mẹ còn bên cạnh thì chắc chắn mẹ sẽ yêu thương và bảo vệ tôi như cái cách mà dì Linh đã bảo vệ con Tố Ni vậy. Nghĩ lại bây giờ chỉ còn mấy hôm nữa thôi nên tôi đành cố gắng vậy.

Bữa trưa đấy tôi ăn cơm cùng với cô Tư rồi cũng lẵng lặng quay trở về phòng mình nằm nghỉ. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ tôi chẳng còn nhìn thấy hai mẹ con của họ cho đến khi buổi tối đó ba về, cả nhà tập hợp đông đủ để ăn tối thì dì ấy lại vắng mặt, chỉ bảo là trong người không khỏe nên không ra ăn cùng với mọi người được. Ba thấy lạ nên liền nhìn sang con Ni hỏi:

- Mẹ của con làm sao thế? Bà ấy bị bệnh gì hả?

- Chắc là vì lúc trưa mẹ bị ngã nên người vẫn còn đau ba ạ, để lát nữa con mang thức ăn vào phòng cho mẹ ăn sau cũng được ạ.

- Ngã? Sao lại bị ngã?

- À. Tại vì lúc trưa mẹ và chị Tố My đã cãi nhau, chắc là chị ấy lỡ tay nên mới đẩy mẹ ngã ba ạ, giờ chân của mẹ bị trật khớp rồi nên không đi lại được ba ạ.

- Có chuyện đó nữa sao? Chuyện này là thế nào hả Tố My?

Ba nghe con nhỏ đó méc thì liền cau mày lại nhìn tôi, ánh mắt của ba bây giờ đã không còn dịu nhẹ như cái cách mà ba nhìn hai mẹ con của họ nữa, tôi đặt đủa xuống bàn rồi cũng nhìn ba thản nhiên đáp:

- Con không có đẩy ngã dì ấy, là do dì ấy tự ngã thôi ba ạ.

- Chị nói láo, tôi đứng ở đó chứng kiến hết tất cả những chuyện chị làm rồi. Vì chị bị mẹ phát hiện ra chuyện hẹn bạn trai đến nhà rước, chị sợ mẹ sẽ méc lại ba nên mới đẩy mẹ ngã mà không thương tiếc, chị độc ác lắm đó Tố My.

- Nếu em đã nói mình chứng kiến như vậy thì em có thấy dì ấy đánh chị không hả?

- ......

- Không nói được phải không? Cả em và mẹ em ghét chị đến mức đấy à? Chị giành đồ gì của em sao? Chị giành ba với em à? Mẹ con em có tất cả mọi thứ như vậy mà vẫn độc ác hại được người khác sao? Chị quan trọng đến mức hai người phải bỏ công sức ra tìm đủ mọi cách để ba ghét chị thêm nữa sao?

- Tố Ni…

- Những lời con nói đều là thật, ba tin con cũng được mà không tin con cũng chẳng sao.

Nói dứt câu tôi đứng dậy thật nhanh để trở về phòng mình nhưng chân vẫn còn chưa được hai bước nữa thì tiếng của ba đã vang lên ở phía sau:

- Đứng lại đó, ba đang nói chuyện ai cho phép con đi hả?

- Được rồi đó anh hai, có phải là lỗi của con bé hết đâu mà la nó chứ?

- Cô có ở đó chứng kiến mọi chuyện không?

- À, thì không..

Tôi thật sự không thể hiểu được vì sao ba lại có thể ghét mình đến như thế được? Vì mẹ đã bỏ nhà đi, vì mẹ đã ly hôn với ba mà không dắt tôi đi theo cùng nên ba mới hận trong lòng mà đối xử với tôi như thế sao? Người thân của tôi, người đứng ra bênh vực bảo vệ tôi mỗi khi gặp chuyện cũng chỉ có cô Tư nhưng bây giờ cô ấy lại không thể giúp được gì, tôi không muốn ba chửi mắng cô ấy thêm nữa nên mới định đi lên nhà trên, lúc này ở phía sau tôi nghe thấy tiếng cô vang lên:

- Con Tố My đứng lại đó, không việc gì phải chịu phạt khi mình không làm sai cả, biết chưa?

- Cô Tư, nếu cô nói như thế có nghĩa là con và mẹ đang đỗ thừa cho chị ấy sao?

- Nếu như không có lữa thì làm sao có khói được hả? Con có chắc là mẹ của mình không đánh con bé không?

- Chị ấy hư thì mẹ con có quyền dạy bảo, nhưng đánh người lớn thì đó mới là tội đó cô. Người có ăn học thì người ta sẽ không mất dạy mà cư xử như thế đâu cô.

- Cái con nhỏ này.

Cô Tư tức giận đến nổi đỏ cả mặt định đứng dậy nhưng nghe tiếng đập tay mạnh xuống bàn của ba thì liền im lặng ngay tức khắc:

- Con Tố My mau đi lên nhà trên quỳ gối dưới bàn thờ tổ tiên, bao giờ có lệnh thì mới được trở về phòng, nghe chưa?

- Anh Hai, anh bị điên rồi hả? Con bé nó có làm gì đâu mà phải quỳ chứ?

- Đánh người lớn đã là tội rồi, vì lý do gì, sai hay không sai gì thì cũng phải chịu tội thôi.

- Em đang tự hỏi nó có phải là con ruột của anh không đấy, sao anh lại ác với con bé thế hả? Nó cũng là con gái của anh cơ mà, nó mồ côi mẹ thì đáng lý ra anh phải thương nó nhiều hơn chứ, sao anh lại có thể nghe theo lời hai mẹ con của họ mà đối xử với nó như vậy hả?

- Mày im ngay cho tao.

- Em không im đó, con bé không có lỗi gì cả, anh đừng có đối xử bất công với nó.

Lời của cô Tư vừa dứt thì lúc này ba liền tức giận mà đưa tay lên đánh thật mạnh vào má cô, tôi đứng bên cạnh thấy vậy thì giật mình nhưng lại không nghĩ rằng ba làm điều đó với em gái mình. Vì đứng ra bảo vệ tôi mà ba đã tức giận đến nỗi đánh luôn cả em mình sao, cô Tư nước mắt rưng rưng nhìn ba hét lớn:

- Anh còn dám đánh tôi nữa hả? Anh vì mẹ con nó mà đánh tôi có đúng không?

- Đừng xen vào chuyện của gia đình tao, nếu như không muốn ăn cơm nữa thì mau về phòng đi.

- Tôi nói cho anh biết, anh không có đủ tư cách để làm ba của nó đâu và chị Hiền cũng chưa bao giờ sống lỗi với anh cả. Là tại anh, một thằng đàn ông tồi không biết nghĩ cho vợ của mình nên mọi chuyện mới như thế, càng nhắc đến chị ấy anh lại càng trút giận lên đầu của con bé, thử hỏi anh có còn đủ tư cách hay không?

- Mày câm miệng lại ngay cho tao, mày có tin...

- Anh còn muốn đánh tôi nữa sao? Nè, anh đánh đi. Anh đánh tôi như cái cách mà anh từng đánh vợ cũ của mình đấy, đánh đi.

Tôi thấy giữa ba và cô Tư đang tức giận không kiềm chế được cảm xúc của mình như vậy sợ bị lớn chuyện hơn nữa nên mới vội kéo tay vô lại rồi nói:

- Cô Tư có sao không? Ba con đang tức giận, cô về phòng trước đi cô.

Lần này cô không đáp trả lại lời của tôi nữa mà liếc nhìn sang ba một cái rồi cũng tức giận trở về phòng mình, ngay từ nhỏ tôi đã quen với cảm giác bị ghẻ lạnh trong chính ngôi nhà của mình rồi nên bây giờ có chút chuyện này cũng không thể khiến tôi gục ngã được. Tôi không lên tiếng nói gì mà đi thẳng lên nhà lớn, đi đến bàn thờ tổ tiên thấp ba cây hương rồi lại cầm chồng sách gia phả đặt lên đầu mà quỳ xuống, mặc dù tôi không làm gì sai nhưng vẫn phải chịu tội, đấy mới chính là cuộc sống khắc nghiệt của một đứa mồ côi mẹ như tôi.

Vì loại hương này tàn rất lâu nên tôi đã quỳ đến nổi tê hết cả hai chân, nhiều lúc muốn gục ngã xuống nhưng vẫn phải cố gồng người lên vì tôi biết bên cạnh mình lúc nào cũng có ánh mắt nhìn ngó. Lúc này ở bên cạnh tôi nghe thấy tiếng của Tố Ni vang lên:

- Đau chân không?

- .....

- Chị cũng lì đòn quá nhỉ? Đã hỗn láo với mẹ tôi mà lại còn dám cãi lời của ba nữa à? Chị có học sao lại ngu ngốc thế nhỉ? Đáng lý ra chị phải nên ở trên đấy thì mới đúng, cút khỏi căn nhà này đó là sự lựa chọn tốt nhất dành cho chị đấy, hiểu chưa? 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!