Nói rồi, anh lại cười xoa đầu Xuyến.
Xuyến nhìn vào mắt anh thì trong lòng dâng lên cảm giác xao xuyến khó nói nên lời, cô nghe như nhịp tim mình đang đập rất nhanh đến kì lạ. Một cảm giác bối rối khiến cô ngượng ngùng. Xuyến quay mặt đi hương khác, lén lút đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim như muốn rớt ra ngoài. Cô thích anh rồi phải không? Càng nghĩ cô càng thấy hồi hộp vô cùng.
Xe đi một lúc thì cũng đến nơi. Gia Bách trả tiền taxi rồi cầm theo túi đồ mã anh mua lúc nãy bước xuống trước.
Nghe tiếng động cơ xe, Gia Hân từ bên trong chạy ra, nghe mùi phở bò thoang thoảng trong không khí nó hào hứng nhào đến, giật lấy túi đồ ăn trên tay anh hai rồi chạy nhanh vào nhà.
Trên tay Gia Bách lúc này chỉ còn mỗi cái túi màu đen be bé. Xuyến thấy anh đứng đó không chịu bước đi, cô ngại ngùng chần chừ không dám bước xuống, đến nỗi qua ba mươi giây vẫn thấy cô ngồi thừ ra trên ghế, anh tài xế mất kiên nhẫn, cất giọng to tiếng:
– Cô ơi xuống nhanh dùm tôi.
Xuyến bối rối đáp:
– Ờ, được.
Gia Bách thấy cô chậm chạp thì vội vàng tiếng về phía trước hai ba bước chân, rồi nắm tay cổ tay cô kéo về phía trước, Xuyến chới với nhào vào vòm ngực của Gia Bách, ngay khoảnh khắc vừa chạm nhẹ vào ngực anh, cô ngửi thấy hương thơm nam tính dễ chịu thoang thoảng quanh chóp mũi, trong lòng ước gì thời gian có thể ngưng đọng để Xuyến được gần anh lâu hơn.
Xuyến còn đang bối rối, thì Gia Bách đã cúi xuống bế thốc cô lên.
Xuyến giật bắn mình, giãy giụa:
– Anh thả em xuống. Anh đang bị thương không nên dùng lực nhiều như vậy đâu.
Gia Bách làm mặt lạnh nhìn Xuyến, anh nói:
– Nếu em biết vậy thì cứ việc nằm yên là được, em mà cứ giãy nảy là vết thương của anh không chảy máu cũng thành chảy đấy.
– Nhưng mà…
– Em muốn cả nhà biết em đến tháng mà không cẩn thận để tràn ra quần à, con Hân mà biết là nó cười em cả tháng đấy.
Nghe anh nói vậy, mặt Xuyến trắng bệch, ngoan ngoãn để anh bế vào.
Vào đến phòng khách, con bé Gia Hân thấy vợ chồng anh hai làm quá lên thì không nhìn được liền trêu:
– Ối giời ơi, chị Xuyến đi chăm chồng bệnh có một đêm thôi mà làm gì để đi không nổi thế kia, anh hai cũng ghê gớm quá nhỉ.
Gia Hân vừa dứt câu đã bị Gia Bách lườm một cái, nó hoảng quá che miệng nín cười.
Lúc này Gia Bách nhìn xuống cô vợ nhỏ, không biết Xuyến có hiểu hết ý tứ trong lời nói của Gia Hân hay không, mà chỉ biết mặt cô nàng đỏ lên, thấy vợ nhỏ hay ngượng ngùng đỏ mặt, anh không nhịn được mà cười ha hả vài tiếng.
Xuyến thấy mình là trung tâm của sự trêu chọc bèn nói:
– Ai cười cũng được, anh không được cười em.
– Được rồi anh không cười nữa, về phòng thôi.
Vào tới phòng, Xuyến chạy vọt vào phòng tắm, tắm nước nóng cho gột rửa hết mồ hôi mồ kê đang bám trên người mình, thong dong ngâm bồn, tắm sữa tắm cho thơm tho, đến khi xong việc mới phát hiện quần áo chưa lấy, băng vệ sinh chưa mua.
Trời ơi Xuyến muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô quấn một cái khăn tắm ngang ngực chạy ra ngoài, cô định cầu cứu Gia Hân. Chỉ là Xuyến không nghĩ đến người đang đứng đợi mình ngoài cửa chính là Gia Bách.
Khi cửa vừa mở ra, Xuyến ngỡ ngàng đến mức hai chân tê dại khi thấy Gia Bách đứng dựa tường, trong bộ dạng của anh có vẻ kiên nhẫn lắm.
Thấy vậy Xuyến bối rối, hỏi anh:
– Anh đợi em à?
– Ừ. Đồ của em này.
Gia Bách chìa tay ra, cô theo bản năng nhìn xuống thì thấy anh đang cầm đồ lót của mình, còn có băng vệ sinh và một bộ đồ liền thân quần màu đen áo màu trắng.
Bộ đồ này là Gia Hân đã chọn cho cô.
Xuyến bối rối nhìn anh, sau đó đưa hay ra đón nhận.
– Cám ơn anh.
Xuyến nhìn anh với anh nhìn đầy cảm kích, giọng ngọt ngào cất lời cám ơn.
Gia Bách lại xoa đầu Xuyến:
– Không cần cám ơn.
Nói rồi anh quay mặt đi, Xuyến trở vào trong, miệng nở một nụ cười mãn nguyện, trái tim như có một làn nước mát chạy qua, khiến cõi lòng người ta ấm lại.
Ở gần anh cô mới biết, nội tâm của anh không giống như vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm khắc của mình, anh có một trái tim ấm áp, ga lăng, hành xử lại còn vô cùng tinh tế.