?Ngọai truyện: Anh đã trở về
Sau lần đó, sức khỏe của Xuyến đã dần hồi phục, tinh thần cũng phần nào được cân bằng, dù cho nơi trái tim và trong thâm tâm vẫn đau đáu mong ngóng tin chồng, nhiều đêm cô lén lút khóc thầm vì nhớ anh, cô đã tự dằn lòng phải mạnh mẽ đợi anh trở về, nhưng rồi bản thân cô lại không làm được.
Sau năm ngày, Xuyến được bác sĩ cho xuất viện về nhà , đến hai tuần sau cô lại tiếp tục đến bệnh viện sản nhi để khám tiếp, kết quả ai nấy cũng đều vui mừng, nhưng cô biết đằng sau nụ cười ấy là một nỗi bất an không thể diễn tả bằng lời, cô biết vắng anh trong ngôi nhà này là một điều mất mát, còn đối với cô và mẹ thì nó còn hơn cả một nỗi đau âm ỉ dai dẳng đeo bám cô hàng ngày, ngày nào không có anh ở bên cạnh thì ngày đó cô chỉ sống vì con thôi, còn cô thì một giây trên cõi đời cô cũng không dành cho mình và thế giới này khi không có anh chỉ là tạm bợ qua ngày mà thôi.
Kết quả cho biết cô mang song thai, tạm thời hai bé vẫn đang phát triển bình thường trong bụng mẹ nhưng bác sĩ cũng không dám chắc chắn điều gì cả, vì sức khỏe của cô sau lần bị bắt cóc đó đã không còn được như xưa nữa.
Lúc ra về, bác sĩ dặn đi dặn lại rất nhiều lần bởi vì ba tháng đầu của thai kì rất quan trọng, nên hầu như mẹ không cho cô làm bất cứ việc gì kể cả những việc nhỏ nhặt nhất, bà phải mất một tuần nữa để sàng lọc, quan sát mới có thể tìm một người giúp việc phù hợp cho cô.
Kể từ ngày biết tin anh mất tích, cũng đã hơn nửa tháng trôi qua tin tức về anh như mò kim đáy bể, ba chồng của cô cũng vắng nhà từ đó đến nay chưa một lần trở về, chỉ khi ông gọi điện về nhà là mẹ lại đi ra sau vườn nghe, nghe xong rồi khóc thầm lặng lẽ sau đó mới trở vào nhà, Xuyến nhìn bà thì cảm thấy xót xa vô cùng, còn chưa đầy 1 tháng mà trông bà như già đi thêm một thập kỉ nữa, một chuyện trong ngoài một mình mẹ lo, đôi khi Dũng và mẹ cậu ấy cũng đến chơi tâm sự trò chuyện cùng bà, Gia Hân thì hoãn lại lịch đi du học thêm một năm nữa vì không nỡ bỏ mẹ một mình thế này.
Còn bản thân của Xuyến, cô sống vật vờ như một cái xác không hồn, ăn vẫn cứ ăn, cười vẫn cứ cười, thậm chí còn an nhiều hơn trước kia, cô tự chăm sóc mình rất tốt, cô còn cảm nhận được hai sinh linh bé nhỏ ở trong bụng đang ngày một lớn dần lên, cô luôn cố gắng để mọi người có thể yên tâm về mình, cuộc sống của cô vẫn đủ đầy nhưng lại cứ thấy trống vắng vô cùng, cuộc sống này đối với cô chỉ là tạm bợ, cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc trước mặt mọi người.
Cho đến một ngày của hơn 8 tháng sau, cái bụng của cô to như cái trống, thời gian dự sinh con hai tuần nữa. Cũng trong thời gian này, cô cảm thấy thái độ của mọi người rất lạ, ba mẹ em trai ở dưới quê cũng lên ở cùng với cô trên này, còn mẹ chồng, Gia Hân kể cả bà nội cứ thường xuyên vắng nhà, có khi còn không về, làm cho Xuyến cảm thấy khó hiểu vô cùng, một lần cô mạo muội hỏi mẹ chồng thì bà cũng chỉ trả lời cho qua loa, Xuyến còn nhận ra là khi nào cô nhắc đến Gia Bách thì bà lại chuyển sang đề tài khác, nhìn biểu hiện của bà giống như là không muốn cho cô biết tin tức liên quan đến Gia Bách. Xuyến hỏi Hân và bà nội thì họ cũng chỉ trả lời qua loa lấy lệ, chứ không thật sự đi vào trọng tâm câu hỏi của cô.
Trước ngày dự sinh của Xuyến mấy hôm, trong một bệnh viện lớn ở Sài Gòn, Gia Bách cuối cùng cũng tỉnh lại trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Sau mấy tháng biến thành người thực vật, cứ ngỡ anh sẽ mãi nằm bất động, vô tri vô giác trên chiếc giường với dây nhợ chằng chịt của thiết bị y tế, nhưng anh vẫn tính lại như một kì tích có một không hai trên đời này.
Bà Lệ, đang làm việc ở công ty thì nhận được cuộc gọi của ông Nam, bà theo thói quenđứng bật dậy như một cái máy, ấn nút nghe rồi áp vào bên tai mình, những lần như thế lồng ngực của bà lại phập phồng lên xuống vì hồi hộp thấp thỏm, bởi vì bà biết khi chồng gọi đến thì thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến con trai.
– Mẹ nó ơi, thằng Bách tỉnh rồi bà ơi, con mình sống rồi nó tỉnh rồi.
Trong điện thoại, nghe chất giọng của chồng, mẹ liên tưởng đến gương mặt rạng rỡ tràn đầy sức sống của ông thì cũng vội vã chạy đến bệnh viện ngay lập tức, bà không quen gọi cho Xuyến cho Hân và bà nội để báo tin vui với mọi người.
Tất cả mọi người trong nhà ai cũng vui mừng khi nghe tin Gia Bách đã tỉnh lại, duy chỉ có Xuyến là vừa ngỡ ngàng vừa vui, vừa cảm thấy tủi thân vì ngấm ngầm hiểu ra bấy lâu nay bản thân mình bị mọi người xem như một bà bầu yếu đuối cần được chở che, nên chẳng ai chịu cho cô biết tình hình thật sự của Gia Bách, nhiều đêm cô mơ thấy anh, nhiều đến mức cô ngỡ rằng anh đã hóa thành người thiên cổ hiện về bên cạnh cô, làm cho cô tin rằng anh đã không còn trên thế gian này nữa.
Đến khi hay tin, Xuyến ngỡ mình nghe nhầm, trên đường cùng Hân và bà nội đến bệnh viện, Xuyến mang cái bụng bầu to vượt mặt, hỏi đi hỏi lại mấy lần, đến khi được bà nội xác nhận thì Xuyến lại thấy nôn nao cả lên, cô bảo bác tài xế:
– Bác ơi nhanh nhanh dùm cháu.
Xuyến vừa dứt câu, bà nội nhẹ giọng đáp:
– Thôi thôi, cậu cứ thủng thẳng mà chạy, đừng có vội, cậu thấy cái bụng của nó không? Có gì cậu đền không nổi đâu.
Nghe đến đây Xuyến bất giác nhìn xuống cái bụng mình, cô hơi hoảng sợ, còn không ý thức được mình đã đi đứng bằng cách nào mà có thể ngồi lên xe một cách tỉnh bơ như vậy, giờ nghĩ lại thấy mình thật phi thường, trên đời này chắc cũng chỉ có Gia Bách mới có thể khiến cho cô quên mất bản thân mình đang mang thai.
Bác tài nghe vậy cười hề hề, rồi đáp:
– Bác yên tâm đi, con chạy vừa phải, không vội không vội.
Gia Hân ngồi cạnh cũng vội chêm vào một câu:
– Nội yên tâm đi, con cài dây an toàn cho chị ấy rồi.
Xe đi được một lúc cũng tới cổng bệnh viện, Xuyến được Gia Hân dìu xuống xe, còn chưa bước vào phòng bệnh trái tim của Xuyến đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
– Hân! Anh Bách nằm phòng nào.
Xuyến khệ nệ bước đi, mắt nhìn dáo dát xung quanh. Gia Hân thấy Xuyến hơi gấp gáp, vội cất giọng trấn an:
– Sắp đến rồi, chị đi từ từ thôi. Đừng vội coi chừng té bây giờ.
Hai chị em đi qua hai dãy hành lang nữa mới đến phòng bệnh của Gia Bách, phòng bệnh của anh là phòng vip nên khá rộng rãi, có phòng tắm,giường bệnh, giường nghĩ dành cho thân nhân, nhìn sơ qua thì chẳng khác phòng khách sạn là mấy.
Khi Xuyến vừa bước vào, thì mấy vị bác sĩ cũng vừa rời đi, ba mẹ chồng thấy cô đến là liền nép sang một bên, Gia Hân và bà nội cũng chủ động dừng lại ngay cửa vào.
Nhìn chiếc giường bệnh rộng rãi, như nuốt trọn cơ thể gầy gò của anh , Xuyến không kìm được mà rơi nước mắt, đến khi cô lại gần, nhìn thấy bàn tay anh hơi giơ lên như đang cố gắng vươn mình đón nhận mình thì Xuyến đã không thể chịu đựng thêm nữa mà chạy ào đến bên giường, cô ngồi xuống chiếc ghế tựa gần đó đưa bàn tay ra đan chặt đôi tay của mình vào lòng bàn tay anh rồi đưa lên cao áp vào bên má của mình, tiếng khóc kìm nén của Xuyến như xé nát tim gan tâm can của tất cả mọi người có mặt trong căn phòng này, đến giờ khắc này Xuyến không biết phải nói gì với anh, dù cho trước đó ngày nào cô cũng kể cho hai con nghe về ba của chúng nó với nhiều mỹ từ đẹp đẽ, ánh mắt hai người nhìn nhau dù không nói với nhau câu gì nhưng cũng đủ khiến đối phương hiểu tình yêu mà hai người trao nhau là vô bờ bến, không có ngôn từ nào có thể diễn tả hết cảm xúc trong tim của anh và cô lúc này.
Mãi một lúc sau, Xuyến mới có thể bình tâm lại mà thốt lên câu nói đầu tiên:
– Tụi mình sắp có con rồi, anh phải mau khỏe lại để nhìn con chào đời.
Nói ra câu này, nước mắt của Xuyến đã lăn dài hai bên má, cô cảm thấy thời gian như ngừng trôi con tim cô bất giác cũng nhói lên một nhịp khi nhìn vào đôi mắt ươn ướt đầy mệt mỏi của anh, đôi môi anh mấp máy như đang cố nói với cô điều gì đó nhưng bất lực trong việc thốt ra thành lời khiến Xuyến nhìn thấy đau lòng khôn xiết. Cô cầm lấy bàn tay anh xoa xoa lên bụng mình, vừa xoa vừa nói:
– Anh xem, con đang đạp em này.
Khi Xuyến nói, từng giọt nước mắt cô đã rơi xuống lòng bàn tay anh, tiếng khóc thút thít vẫn không ngừng vang lên giữa không gian im lìm, khi cô khóc mọi người xung quanh lén lau nước mắt.
– Em nhớ anh lắm, con cũng nhớ anh lắm.
Khi câu nói vừa thốt lên, sự yếu đuối tận sâu trong tiềm thức mà cô luôn cố giấu bỗng chốc vỡ tan như bong bóng xà phòng và chỉ trong tích tắc Xuyến đã khóc nức nở thành tiếng.
Ngay lúc này đây Gia Bách đã không kìm nén được những giọt nước mắt đau lòng, hoá ra anh trong lòng Xuyến lại quan trọng tới mức khiến cho cô gần như mất đi sức sống trẻ. Gia Bách càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình là một thằng đàn ông tồi tệ.
Trước tình cảnh ấy, bà Lệ đứng gần đó đã không thể nào khoanh tay đứng nhìn được nữa, nếu cứ để Xuyến khóc một hồi nữa thì ngay cả thở cũng không nổi nữa thì lấy đâu mà đi đẻ đây. Bà chạy ào đến bên cạnh Xuyến, cả Hân cũng vậy, lúc mà bà định khuyên Xuyến nên bình tỉnh lại thì bên tai bà nghe thấy hơi thở nặng nhọc của Gia Bách, khi bà ngước mắt lên đã thấy Gia Bách cố vươn mình ngồi dậy, miệng mấp máy đầy khó khăn, chất giọng trầm khàn nói rằng:
– Em đừng khóc, đừng khóc,... Anh đã trở về với em rồi mà, từ nay anh không đi nữa...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!