Nghe giọng con gái nghẹn ngào trong điện thoại, bà Lệ như đang ngồi trên đống lửa, tức tốc chạy vào bệnh viện.
Vừa vào đến phòng bệnh của Xuyến đã thấy, bác sĩ y tá đứng xung quanh giường, nhìn cảnh tượng trước mặt bà Lệ suýt chút nữa xỉu ngang tại chỗ, bà chạy ào đến cạnh giường nhìn bác sĩ đang cấp cứu cho Xuyến mà trào nước mắt, lúc này bà mới nghỉ đến Hân rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt thì thấy cô nàng đứng nép ở một góc tường khóc rấm rứt.
Bà Lệ chạy lại an ủi con gái, còn Gia Hân khi thấy mẹ bước đến thì nước mắt trên mặt rơi nhiều hơn, đôi mắt đã nhòe đi vì nước mắt vẫn cố mở to nhìn về phía mẹ.
– Con xin lỗi, lúc con nghe điện thoại không cẩn thận bị chị Xuyến nhìn thấy, chị ấy giật lấy điện thoại, chị ấy biết hết rồi mẹ à, con không giấu được nữa.
Gia Hân nấc nghẹn thành tiếng, thấy vậy bà Lệ cũng đau lòng khôn xiết, vội cháy đến ôm con gái vào lòng cất giọng an ủi:
– Không phải tại con đâu, trước sau gì rồi nó cũng biết thôi, mình cũng không thể giấu nó hoài mãi được.
Ở trong lòng mẹ, Gia Hân mới có thể cảm nhận hết tình thương bao la vô bờ bến của mẹ.
Giọng bà Lệ nghẹn ngào:
– Số của anh con nó vậy rồi, chúng ta... Chúng ta...
Nói đến đây bà Lệ đã không kìm nén cảm xúc mà rơi nước mắt, từ lúc thằng Bách vào cái ngành này là bà biết bản thân mình phải cố gắng mạnh mẽ chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể ập đến với mình và gia đình bất cứ lúc nào, nhưng khi được đồng đội của con trai báo tin dữ, trong tít tắp bà ngỡ trái tim như ngừng đập, có thể chết ngay lúa ấy, bà đã khụy xuống dưới sàn nhà gào khóc thảm thiết, cho đến khi bản thân bà nhận ra con trai bà còn có một gia đình nhỏ lúc nào cũng mong ngóng nó về, thì bà lại gắng gượng đứng lên, cố gắng cất giấu nỗi đau như xé da xé thịt vào trong tim để biến bản thân thành một bà mẹ kiên cường.
Nhưng bà cũng là con người mà, có kìm nén cách mấy thì khi đứng trước hoàn cảnh hiện tại, một khoảnh khắc yêu lòng mà chực trào nước mắt cũng là điều tất nhiên.
– Mẹ đừng khóc, anh hai sẽ không sao đâu đúng không mẹ?
Hân thấy mẹ khóc thì liền cất giọng an ủi bà, chỉ là cô không ngờ mẹ mình lại có thể chịu đựng đến mức tự biện minh trở nên mạnh mẽ, thu nỗi mất con vào trong tâm trí rồi tự giày vò bản thân một mình.
Gia Hân rất thương mẹ, nhìn thấy mẹ như vậy cô xót xa vô cùng, thà là mẹ cứ khóc lớn lên đi để Hân cảm thấy mình không vô dụng như lúc này.
– Số nó đã vậy rồi, chúng ta hãy cầu nguyện cho nó bình an.
Lúc này, bác sĩ cũng đã khám xong cho Xuyến, bà Lệ lau vội những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mi rồi tiến về phía trước mấy bước.
– Cô là gì của bệnh nhân?
Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, nhìn mẹ rồi nói. Mẹ nhẹ nhàng trả lời:
– Nó là con dâu tôi.
– Vậy cô có biết cô ấy rất có thể đã mang thai rồi không?
Bà Lệ lắc đầu, ngạc nhiên, bác sĩ hỏi tiếp:
– Vậy cô ấy có dấu hiệu trễ kinh hay không?
Bác sĩ vừa dứt lời, thì Xuyến đã cất giọng thều thào:
– Kinh nguyệt tháng này còn chưa đến?
Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt về phía phát ra giọng nói ấy, thì thấy Xuyến mở mắt, vẻ mặt rất mệt mỏi vẫn cố ngóc đầu dậy nói chuyện.
Bác sĩ nhìn cô, đáp:
– Vậy thì quan hệ khi nào?
Xuyến bối rối đáp:
– Cách đây gần nửa tháng thôi.
– Mạch đập, huyết áp,... Của cô khiến chúng tôi nghi ngờ thôi, gần nửa tháng thì thai có thể đã vào tử cung rồi, nhưng cần phải theo dõi thêm một thời gian nữa xem có hình thành phôi thai trong tử cung hay không mới biết chính xác được, sức khỏe cô quá yếu, nếu có thai e rằng cái thai cũng không giữ được.
Nói đến đây, bác sĩ nhìn sang mẹ và nói:
– Mọi người hãy khuyên cô ấy nghỉ ngơi cho tốt vào, đừng suy nghĩ những chuyện đau lòng, nếu có thai thật sẽ ảnh hưởng đến em bé sau này.
Nói xong, bác sĩ cũng rời đi.
Lúc này bà Lệ mới ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc, vuốt ve đôi gò má mới có mấy ngày thôi đã hớp háp lại lộ ra xương gò má, trong Xuyến như người vừa ốm dậy khiến ba Lệ đau lòng khôn xiết
Xuyến nhìn thấy mẹ chồng, nước mắt ngắn dài rơi xuống hai bên má, trong một khoảnh khắc yếu lòng cô đã nhào vào lòng bà để tìm kiếm một chút niềm tin rằng Gia Bách sẽ bình an trở về với cô.