Bởi vì còn bỡ ngỡ nên lúc đi theo nhân viên bước vào bên trong, Xuyến vừa đi vừa ngoáy đầu nhìn lại mong ngóng bóng hình của Gia Hân với hy vọng cô nàng có thể cùng mình tiến vào.
Biết chị dâu ngại tiếp xúc, Gia Hân vẫy vẫy tay, rồi ân cần cất giọng:
– Chị vào đi, em ở ngoài đây đợi.
Nghe Gia Hân nói vậy Xuyến cũng an tâm phần nào, cô mang tâm trạng thoải mái mà bước theo mấy cô nhân viên vào bên trong, bởi vì là con gái với nhau hết nên cô cũng không lo lắng nhiều mà chỉ có hơi bối rối một chút.
Ngồi đợi chị dâu ở bên ngoài, Gia Hân buồn chán liền lấy điện thoại ra lướt Facebook, cũng chẳng biết như thế nào mà cô lại vào trúng trang cá nhân của Dũng.
Vừa nhìn thấy hình đại diện của anh, tự dưng Gia Hân không tự chủ được mà nhớ đến cái buổi tối định mệnh vào hai hôm trước.
Gia Hân ở trường, hoạt bát cởi mở với bạn bè, đối với ai cũng chân thành, người ta biết xuất thân của cô không phải tầm thường, cũng thuộc hàng trâm anh thế phiệt, giàu có nên bạn bè xung quanh cô nhiều không đếm xuể và cứ mỗi lần có hộp lớp hay liên hoan gì đấy, hoặc cùng nhau lai rai quán cóc ven đường cô luôn là người đứng ra trả tiền, mỗi lần cũng chỉ vài ba trăm ngàn nhưng cô không so đo hay tính toán mà chỉ đơn giản nghĩ là bạn bè của mình khó khăn, đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, nếu so với mình thì họ vất vả hơn nhiều, nên cô chưa bao giờ toan tính chi li, thậm chí còn nhiều lần giúp đỡ họ. Cô cứ tưởng họ sẽ cảm kích cô sẽ đối với cô chân thành giống như cô đối với họ, nhưng không phải vậy, sự thật nó phũ phàng, khiến cô hụt hẫng và đau lòng, khiến cô khóc rất nhiều.
Đó là một buổi chiều. Cũng như thường lệ trước khi ra về cô sẽ vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu cá nhân, trong lúc vô tình Gia Hân nghe được bọn con gái cùng lớp bàn tán về mình:
– Ê mày, con Hân nó có tiền nhiều vậy, mang tiếng con nhà giàu mà ngây thơ quá.
Một đứa khác lại chen vô:
– Sao mày không nói quỵt toẹt ra là nó ngu đi, bày đặt chơi chữ "ngây thơ"
– Nói vậy cho sang.
– Ê bữa nào mình rủ thêm vài đứa nữa cho đủ chục, rủ nó đi ăn uống no nê rồi kiếm chuyện bắt nó trả tiền.
– Mày tưởng con Hân nó ngu à.
Top các truyện HOT tại đây
– Thì nó ngu chứ còn gì nữa. Không tin để bữa nào tao nói ba má tao bị bệnh không tiền, này nọ,... Nó mà không móc túi cho tao vài trăm mới lạ.
Đoạn hội thoại của năm đứa con gái mà cô chơi thân vang lên văng vẳng bên tai khiến trời đất trong cô như sụp đổ xuống dưới chân, Gia Hân ngồi bên trong nhà vệ sinh mà hai tay run cầm cập, phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm cô mới không lao ra ngoài mà chỉ thẳng mặt bọn nó rằng: "Coi như tao đạp phải phân chó đi, rửa sạch rồi sẽ hết mùi thôi" Nghĩa cứng rắn là vậy chứ bên trong nội tâm của Gia Hân lúc này rất buồn, cô buồn tới mức tinh thần sụp đổ như vừa trải qua cái chuyện gì đau thương lắm vậy. Ngồi trong nhà vệ sinh một lúc, cô mới có thể tĩnh tâm lại mà bước trở ra.
Không hiểu sao ngay lúc yếu đuối nhất cô lại nhớ đến Anh Dũng để trút bầu tâm sự mặc cho cô và anh chỉ mới gặp nhau có vài lần.
Buổi chiều hôm ấy, cô gọi cho Dũng khóc nức nở trong điện thoại, rồi Dũng lái mô tô đến đón cô, ngồi sau lưng anh cô không ngại ôm chặt, Dũng hỏi cô muốn đi đâu, cô trả lời là đi mua rượu về uống. Vậy là Dũng đã chở cô và căn hộ của anh, tại đây cả hai đã uống rượu, uống đến mức không biết trời trăng mây gió là gì. Và rồi chuyện gì đến cũng đến trai đơn gái chiết trong một giây phút yêu lòng đã lao vào nhau như con thiêu thân, để rồi khi tỉnh dậy thấy quần nhỏ áo lớn của cả hai vương vãi từ ngoài phòng khách đến tận phòng ngủ, Gia Hân sốc tới mức đơ cứng hết cả người, đến lúc này cô cũng chẳng còn nước mắt đâu để khóc, cũng không còn hơi sức đâu mà la hét hay than thở, hình ảnh đêm qua cứ như một đoạn phim chiếu chậm xẹt qua trí não của cô khiến Gia Hân thất thần, không tin nổi mình cũng có lúc buông thả hư đốn thế này.
Lúc cô định chạy trốn thì Anh Dũng tỉnh giấc, câu đầu tiên anh nói là xin lỗi, câu thứ hai muốn chịu trách nhiệm, câu thứ bà là hỏi mẹ đẻ cưới cô làm vợ. Lúc đấy Gia Hân ngỡ ngàng thậm chí là bị sốc, trong phút chốc chẳng nói được câu gì ra hồn, sau mấy giây đắn đo, cô gào lên trước mặt anh:
– Ngày nào tôi chưa kết hôn thì ngay đó anh không được hẹn hò, yêu đương, hay làm đám cưới với bất kì cô gái nào khác, nếu không tôi sẽ mách mẹ anh dụ dỗ tôi làm chuyện người lớn.
Vừa dứt câu, Gia Hân thấy trên tấm ga giường có một vài bệt máu đỏ tươi loang lổ, ngay giây phút ấy, Gia Hân đã không kìm lòng được mà bật khóc nức nở, sau đó ngoảnh đầu bỏ chạy. Anh Dũng hốt hoảng mặc vội quần áo rồi đuổi theo cô, đến khi xuống dưới đại sảnh chung cư thì bóng dáng của Gia Hân cũng không còn thấy đâu nữa.
Đêm ấy, Gia Hân biết Anh Dũng đã đứng dưới nhà của cô rất lâu, biết cô đã an toàn, bình tâm lại, anh mới yên tâm mà rời đi.