– Chú Lâm nói anh cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần phải tham gia vào chuyên án lần này.
Ánh mắt thâm sâu của Gia Bách trở nên âm trầm sau câu nói của Sơn, dường như anh đang ngờ vực một điều gì đó rất lạ nhắm vào ông Lâm, đăm chiêu một hồi anh bình thản đáp:
– Nói với ông ấy tôi sẽ trở lại sau hai ngày nữa.
– Đại tá Hùng, thiếu úy Lam, mọi người ai cũng mong anh hết.
– Được rồi gặp lại sau. Tối nay mấy cậu đừng tới, vợ tôi cô ấy hay ngại ngùng lắm. Đừng đến vẫn hay hơn.
Sơn định nói gì đó trêu anh, nhưng Gia Bách đã nhanh tay cúp máy.
Tiếng tút tút ngân dài vang lên làm Sơn thấy hụt hẫng, anh bỏ điện thoại vào túi quần, thở dài một cái rồi quay đi thì bất ngờ đụng phải ông Lâm, thấy vẻ mặt ông ta không vui, Sơn liền cố tỏ ra thân thiện, anh nhoẻn miệng cười:
– Chào chú.
Ông Lâm ngay lập tức thu lại dáng vẻ có phần lúng túng của mình, mà nghiêm mặt hỏi:
– Gia Bách thế nào rồi?
Sơn vui vẻ đáp:
– Anh ấy nói không sao, còn nói hai bữa nữa sẽ trở lại.
Nói rồi Sơn quay ngoắt bước đi, để lại ông Lâm thẫn thờ với bộ mặt đăm đăm như đang suy tính điều gì đó.
Buổi tối, sau khi tan hợp cả tổ trinh sát do đại tá Hùng chỉ huy bắt đầu tiến hành những bước điều tra cho chuyên án, mà cụ thể chính là vụ án mạng đau lòng, chồng giết vợ con mà nguyên nhân sâu xa là do ma túy đá gây nên.
Buổi tối hôm ấy, sau khi hai vợ chồng ăn cơm xong cũng là lần đầu tiên Xuyến tự tin đứng trước mặt của Gia Bách mà thú nhận rằng:
– Em làm vỡ bức ảnh ở trong ngăn bàn của anh rồi.
Xuyến ngồi cạnh anh, phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm mới có thể can đảm mà nói ra câu này, chỉ là sau khi anh nghe xong bộ dạng lại tỉnh bơ, chẳng tức giận cũng chẳng ngạc nhiên, đến khi anh nói ra câu:
– Anh đã biết rồi. Bức ảnh đó cũng không còn quan trọng nữa.
Lời anh vừa dứt, Xuyến há hốc mồm kinh ngạc, cô dường như rất khó tin, liền hỏi dồn:
– Anh biết rồi.
Anh bình thản trả lời:
– Ừ. Mà em có cần phải mở to mắt nhìn anh như vậy không?
– Anh biết khi nào?
– Đêm đầu tiên về nhà em anh đã biết?
– Sao không vạch trần em?
Gia Bách đột nhiên nhìn Xuyến với ánh mắt vô cùng kiên định, thấy gương mặt cô có vẻ rất mong chờ câu trả lời của mình, Gia Bách suy ngẫm một lúc, sau đó nghiêm túc nói:
– Không cần thiết nữa, cũng đã đến lúc anh nên buông bỏ quá khứ rồi.
Xuyến cảm thấy sống mũi mình cay cay,khóe mắt đong đầy ánh nước khi nghe được câu trả lời của anh.
– Thế anh sẽ không ly hôn, sẽ không còn xem em là vợ hờ nữa đúng không? Anh sẽ không kết hôn với em với một lý do nào khác đúng chứ.
Gia Bách đơ người như tượng, câu nói của cô khiến trí não anh trở nên mơ hồ, kí ức của hơn năm trước bất chợt ùa về khiến trái tim anh đau nhói, nỗi đau âm ỉ như mới xảy ra hôm qua. Gia Bách mông lung nhìn vợ, định nói ra tất thảy, như khi nghĩ đến tuổi đời của Xuyến, anh lại không muốn nói, thâm tâm của anh cũng đã mơ hồ nhận ra Xuyến dường như đã biết được điều gì đó rồi, nhưng anh vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao cô lại biết, và vì sao cô lại bình tĩnh như thế.
– Anh sẽ không ly hôn, anh đợi em lớn lên,...
Gia Bách định nói thêm gì nó nhưng đã bị giọng nói của Xuyến chen ngang:
– Em sắp bước sang tuổi 19 rồi, đừng có xem em là con nít được không vậy, em xin anh đấy.
– Đối với anh 19 tuổi vẫn còn quá ngây thơ.
Gia Bách nói xong liền nằm xuống giường, đưa lưng về phía Xuyến, những tưởng anh lạnh lùng thì cô sẽ an phận, nhưng không cô cũng nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, từ từ tiến lại gần anh.
Gia Bách cảm nhận được điều đó nhưng anh không nghĩ cô sẽ ôm lấy anh từ phía sau, áp sát cơ thể mịn màng và lưng anh.
– Anh kể em nghe về chị ấy đi, người yêu cũ của anh ấy, em rất muốn hỏi Gia Hân nhưng suy đi tính lại hỏi anh thì hơn, anh kể em nghe đi, anh đã chấp nhận buông bỏ quá khứ thì hãy kể cho em nghe đi.
Nghe giọng nói trong trẻo lại ấm áp của Xuyến văng vẳng bên tai, Gia Bách không kìm được lòng mà quay người lại, ôm trọn cô vợ nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng:
– Đã khuya lắm rồi? Khi nào về nhà anh sẽ nói cho em nghe hết.
Được không?
– Anh hứa đấy nhé? Không được nuốt lời đâu.
– Anh hứa, giờ thì ngủ.
Nói rồi Gia Bách lại nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đặt môi của mình xuống đôi môi căng mọng của Xuyến. Nụ hôn của anh ngọt ngào mà bay bổng khiến Xuyến suy nghĩ mơ hồ, cô không làm chủ được chính mình mà đưa tay mò mẫm vào bên trong áo của anh, xoa xoa vòm ngực rắn chắc của chồng, Gia Bách thấy vậy liền ngừng ngay động tác đang hôn của mình, anh nghiêm giọng nói:
– Ngủ.
Chỉ một từ thốt ra từ miệng của anh thôi cũng đủ cho Xuyến cảm thấy hụt hẫng vô cùng, chỉ là cô không buồn đâu, hôn nhân của cô đã bắt đầu bước sang một trang khác, mot chặng đường khác, Gia Bách đã chịu mở lòng với cô rồi thì xem như cô đã thành công đi vào tim anh, dù không quá sâu nhưng cũng đủ khiến cô hạnh phúc chết đi được.