Nữa đêm, Xuyến giật mình thức dậy đi vệ sinh theo thói quen mới phát hiện chỗ bên cạnh mình trống trơn, cô hơi bất ngờ vội đưa bàn tay sờ xuống tấm ga giường mềm mại, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa xung quanh, Xuyến mới biết anh vừa rời đi không lâu, đưa mắt nhìn ra cửa theo bản năng, trong lòng lại không tránh khỏi sự tò mò, cô rời khỏi giường chạy ra cửa, thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh một lượt, ngoài ánh đèn nhàn nhạt treo trên trần nhà ra thì tất cả đều chìm trong sự tĩnh lặng, Xuyến hơi ngạc nhiên nhưng rồi linh cảm cho cô biết anh đang ở trên sân thượng, nghĩ vậy nên cô rón rén bước từng bước lên cầu thang một cách cẩn thận.
Cho tới khi chỉ còn vài bước nữa là đến thì bỗng một giọng nam trầm thấp vang lên khiến Xuyến phải sững sờ:
– Ba bọn chúng muốn lấy mạng con, cứ như là chúng không cho con nhúng tay vào vụ án lần này, chúng ra ra tay rất tàn ác, nhát chém nào cũng muốn lấy đầu con ngay tức khắc, nếu con không đủ nhanh nhẹ có lẽ đã chết rồi.
Không cần nghĩ nhiều Xuyến cũng biết giọng nói này là của anh Bách, nhưng sao cô cảm thấy không giống anh ngày thường, dũng mãnh uy nghiêm mà có chút lo sợ, còn có chút gì đó bất lực, tự dưng Xuyến có cảm giác tim mình nhói lên.
– Con sợ bọn chúng sẽ nhắm đến mọi người, con…
Giọng anh lại tiếp tục vang lên trong đêm vắng nghe sao não nề.
Xuyến khóc vì thương anh, giây phút này đây trong đầu cô liền nảy sinh một ý nghĩ điên rồ, nếu cô và mẹ gây sức ép buộc anh ra khỏi ngành thì liệu phản ứng của anh sẽ như thế nào đây. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có mẹ lại có công ty riêng, tiền chẳng thiếu nhưng vì sao anh lại chọn cái nghề dãi dầu mưa nắng, vất vả và lúc nào cũng phải đối mặt với hiểm nguy bất ngờ.
Trong lúc cô đang miên man suy nghĩ thì bên tai lại nghe giọng anh.
– Con sợ Xuyến gặp nguy hiểm, nếu Xuyến có mệnh hệ nào con làm sao sống nổi, làm sao con đối mặt với vong linh anh Ngạn đây, năm xưa con đã thất hứa một lần rồi.
Nghe anh nói mà Xuyến chết lặng, thâm tâm chợt dấy lên một nỗi mất mát, một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, rốt cuộc thì anh lấy cô là vì cái gì. Chú Ngạn, sao lại có liên quan đến chú Ngạn.
Xuyến ấm ức đến mức bật khóc, nhưng vẫn cố gắng mím môi thật chặt để không có tiếng nức nở nào được phát ra, cô muốn chạy ào lên hỏi cho rõ ràng, muốn hét lớn vào mặt anh là rốt cuộc thì anh lấy cô là vì cái gì, cô không biết trong lòng anh đang che giấu điều chi, ngay bây giờ cô muốn biết, cô biết làm vợ của anh cô thiệt thòi vì không được gần nhau để hâm nóng tình cảm, tuy cô biết là khó có thể một sớm một chiều biến cuộc hôn nhân không tình yêu trở nên hạnh phúc mĩ mãn, nhưng cô lúc nào cũng luôn cố gắng thật nhiều đặc biệt là khi cô biết giữa mình và anh đã từng có một mối liên kết nào đó trong quá khứ.
Mặc dù cuộc hôn nhân không xuất phát từ tình yêu nhưng cô luôn trân trọng, luôn hi vọng nó sẽ là cuộc hôn nhân duy nhất trong cuộc đời mình, cô luôn xem anh như một thử thách mà mình cần phải chinh phục.
Xuyến nghĩ một lúc, sau đó quyết định hỏi anh, nhưng ý định của cô còn chưa kịp thực hiện, chân chưa kịp bước đi thì bên tai bất ngờ nghe giọng nói của ba chồng, cô đứng chôn chân tại chỗ, nghe tiếp cuộc trò chuyện của hai người:
– Ba sẽ giúp con một tay điều tra chuyện này, lúc còn chưa nghỉ hưu ba có rất nhiều bạn bè, những mối quan hệ thân thiết ngoài xã hội cũng không phải ít.
– Con cám ơn ba.
– Giờ quan trọng là con phải nghỉ ngơi thật tốt, đợi vết thương lành rồi tính tiếp.
– Ông Lâm ra lệnh cho con không cần phải điều tra vụ án này nữa. Con cứ cảm thấy ông ta có vấn đề, mà vấn đề gì thì nhất thời con chưa suy đoán ra được.
– Một lát ba gửi mail cho chú Huy của con, nhờ ông ấy tác động, chúng ta phải giải quyết vụ này sớm, nếu kéo dài mãi thì sẽ gây hậu quả khôn lường.
Xuyến nghe hết không sót một chữ nào, đến khi không gian trở nên tĩnh lặng, tiếng dép khe khẽ bất ngờ nện xuống nền nhà mỗi lúc một gần, cô hoảng hồn vội vàng chạy xuống tầng một.
Sáng hôm sau.
Xuyến thức dậy hơi trễ, theo thói quen cô mò mẫm chỗ nằm bên cạnh thấy anh vẫn nằm đấy cô thở phào, nhưng khi nghĩ đến những lời anh nói hôm qua gương mặt Xuyến trở nên lạnh tanh, không lúc nào cô thấy ghét anh như lúc này cả, thật sự muốn bổ đầu anh ra để xem bên trong chứa cái gì. Xuyến ngồi dậy vươn vai một cái định bước chân xuống giường thì điện thoại đang để trên tủ đầu giường rung lên, tưởng là mẹ hay Đăng Khôi gọi đến Xuyến lật đật nhoài người về phía trước cầm điện thoại lên, không biết cô lấy kiểu gì mà mất thăng bằng cả thân trên đổ ụp xuống người của Gia Bách.
Gia Bách đang ngủ ngon thì có cảm giác chỗ vết thương hơi nhói lên, vừa mở mắt ra đã thấy đôi môi mềm mại của ai kia đang áp vào đôi môi khô ráp của anh, lúc này Gia Bách không giấu nổi sự ngỡ ngàng, trong tim như có một làn nước mát chạy qua khiến anh không làm chủ chủ được lý trí và tiếng gọi con tim mình mà đưa tay lên giữ chặt sau gáy của Xuyến.
Xuyến chưa kịp định thần, chưa kịp rời khỏi người anh thậm chí là con không có cơ hội để ngại ngùng đã bị Gia Bách hôn, nụ hôn buổi sáng chưa kịp súc miệng nghe có vẻ không được như ý nhưng sao Xuyến không muốn đẩy anh ra.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng, cẩn thận, ngọt ngào đến bay bổng, hân hoan mặc dù chỉ là môi chạm môi cũng khiến Gia Bách hiểu cái cảm giác có vợ mà không thể chạm vào là như thế nào.
Gia Bách nhẹ nhàng đẩy Xuyến ra, anh không nói không rằng trong khi Xuyến ngơ ngác ngại ngùng.
Và rồi cô nhìn thấy thân dưới của anh đang nhô lên sau lớp vải, Xuyến mới hiểu chuyện gì đang xảy ra với anh.
Xuyến nén cười, cũng như cất giấu vẻ bối rối, xấu hổ ngượng ngùng của mình mà đỡ anh ngồi dậy, nhận thấy ánh mắt giảo hoạt của Xuyến, Gia Bách hận chính hành vi bộc phát theo bản năng của mình vừa rồi.
Sau khi bóng hình Gia Bách khuất hẳn sau cánh cửa nhà tắm, Xuyến mới có thể thoải mái mà cười, nụ cười duyên bẽn lẽn làm hai má cô ửng hồng, cô đưa tay lên sờ lên đôi môi vừa được anh hôn một cách đầy trân trọng