Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện 30 Ngày Làm Vợ Hờ - Đình Lam

Gia Bách thấy Xuyến ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức cô dậy, anh tiếp tục nhắm mắt lại cố gắng trấn tĩnh bản thân một chút nhưng trong lòng vẫn không ngừng dấy lên nỗi lo lắng và bất an. Bao nhiêu hiểm nguy anh đều đã từng trải qua, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy bàng hoàng lo sợ tới mức này

Mãi đến nữa tiếng sau, bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa lạch cạch, Gia Bách bên trong giật mình choàng tỉnh, Xuyến thì bật dậy như một cái máy, theo bản năng đứng phắt dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ sốt ruột nhìn anh mà cất giọng lo lắng:

– Anh tỉnh rồi à, anh có thấy đau chỗ nào không? Anh sao rồi?

Xuyến vừa nói vừa khẩn trương, đôi bàn tay không ngừng sờ mặt sờ mũi, sờ khắp người anh cứ như sợ anh sẽ tan biến mất vậy, Gia Bách thấy vậy thì không nhịn được mà cười mỉm.

Xuyến thấy anh cười liền huých nhẹ vào tay anh, nói:

– Anh còn cười được, suýt chết rồi mà còn cười.

Lúc này một vị bác sĩ trung niên bước vào, tay cầm gói đồ một cách đầy trân trọng. Ông nhìn Gia Bách với ánh mắt thân thiện, nói:

– Đây là đồ cá nhân của cậu.

Nghe giọng của bác sĩ vang lên phía sau, Xuyến quay đầu lại theo bản năng thì ông liền đưa túi đồ trao tận tay cho cô. Xuyến nhận nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự ngạc nhiên. Đáng lẽ, ông nên trao tận tay cho Gia Bách mới đúng chứ và khi cô còn đang miên man suy nghĩ thì ông ấy lại nói tiếp:

– Vợ cậu đây à, nhìn trẻ hơn trong ảnh.

Top các truyện HOT tại đây

Xuyến ngỡ ngàng, nhìn sang Gia Bách lại thấy anh nhoẻn miệng cười.

– Tôi biết cậu là công an nên tôi muốn hỏi, cậu có muốn tôi báo cảnh sát không?

– Không cần đâu chú, cháu biết phải làm thế nào? Con muốn chuyển viện.

– Được rồi. Tôi sẽ sắp xếp cho cậu ngay.

Ông bác sĩ nói xong liền quay đầu đi thẳng ra cửa.

Xuyến cầm túi đồ trên tay trong lòng không khỏi hoang mang, cô quay sang Gia Bách, hỏi:

– Sao ông ấy biết em là vợ anh?

Gia Bách thản nhiên đáp:

– Sao em không tự tìm hiểu đi.

Nghe Gia Bách nói, Xuyến mới sực nhớ, cô vội vàng mở túi đồ ra xem, bên trong ngoài giấy tờ tùy thân, thẻ ngành, khẩu súng được gói cẩn thận trong cái túi màu đen thì còn có cái ví tiền mà anh hay mang bên người, Xuyến thấy cái ví thì lật đật cầm nó lên và mở ra xem, cô ngỡ ngàng xen lẫn bất ngờ khi thấy chỗ để tấm ảnh cô gái xinh đẹp mà cô đã từng thấy trước đây đã được thay thế bằng bức ảnh cưới nhỏ.

Xuyến lén liếc anh một cái, thấy Gia Bách thản nhiên mắt hướng sang chỗ khác thì cô đã hiểu vì sao mà ông bác sĩ lại biết cô chính là vợ của anh, ông ấy có thể đã kiểm tra đồ dùng cá nhân của anh trước rồi sau đó mới cầm đến mà trao tận tay anh.

Xuyến thấy hơi lấn cấn trong lòng, mọi sự đến quá nhanh khiến cho cô có cảm giác không được tự nhiên lắm, cô nghiêng đầu thấy Gia Bách chẳng nói chẳng rằng mà cứ chăm chú vào màn hình điện thoại bấm liên tục không ngừng như đang nhắn tin với ai đó, thấy anh chẳng để ý gì đến mình Xuyến càng thêm cay cú, cô bắt đầu trút giận lên chiếc ví của anh, Xuyến lục tung mọi ngóc ngách tìm kiếm bức ảnh người yêu cũ của anh nhưng chẳng thấy đâu. Xuyến ấm ức nhìn thẳng mặt anh, quát:

– Này anh nói gì với em đi.

Xuyến cảm thấy không quen trước sự thay đổi bất ngờ của anh và cái cô cần lúc này chính là một lời giải thích hợp lý từ anh.

– Em gọi điện bảo ba mẹ đem hành lý của mình đến đây đi, chúng ta phải về thành phố ngay lập tức, không thể ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa cả, nếu em muốn anh sống thọ thì đừng nhõng nhẽo nữa, em muốn biết chuyện gì về thành phố rồi anh sẽ nói. Gia Bách vừa nói vừa dán mắt vào màn hình điện thoại mà nhắn tin, Xuyến đoán chắc là anh đang nhắn tin cho đồng đội của mình nên cô cũng không muốn làm phiền thêm nữa.

Câu nói của anh cũng khiến tâm trạng của cô hoà hoãn hơn nhiều, cảm xúc trong lòng lúc này trào dâng một niềm vui sướng mãnh liệt, Xuyến nhớ lại cuộc trò chuyện của ba mẹ, nghe ông bà kể về quá khứ giữa mình và anh thì trong lòng không khỏi mong chờ, thời gian hãy trôi qua thật mau.

Xuyến đi ra ngoài gọi điện thoại cho ba mẹ của mình. Lúc Xuyến chuẩn bị quay đi thì có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, cô rùng mình một cái đi nhanh vào phòng.

Gia Bách thấy cô hớt hải mặt có chút biến sắc thì liền lên tiếng hỏi:

– Có chuyện gì sao? Em nhìn thấy gì à.

Xuyến ngồi phịch xuống giường, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, cô nhìn anh nói:

– Sao em cứ có cảm giác mình đang bị theo dõi.

Nghe vợ nói, ánh mắt Gia Bách liền biến đổi trở nên lạnh lẽo nhưng chỉ một giây sau liền nhìn Xuyến, nói:

– Em nói đi bên ngoài có ai nào?

Xuyến bắt đầu trầm ngâm, một lúc sau liền nói:

– Có hai người, hai người đàn ông, cả hai người này lâu lâu lại nhìn vào phòng của mình kì lạ lắm.

Gia Bách trấn an vợ:

– Em suy nghĩ quá nhiều rồi, không có gì đâu.

Dứt lời, Gia Bách có cảm giác máu huyết trong người mình đang nhảy múa, trái tim bất giác đập nhanh bất thường. Trong đầu anh lúc này đang nghĩ, vì sao bọn chúng lại muốn lấy mạng của anh, thân phận công an của anh ngoại trừ những người có liên quan thì cũng chỉ có người nhà biết, chẳng lẽ… Gia Bách nghĩ đến đây thì bất giác ngỡ ngàng, không dám nghĩ tiếp nữa.

Nữa tiếng sau.

Ba mẹ vợ của Gia Bách cũng vào đến bệnh viện, vừa thấy họ anh nhỏ giọng căn dặn:

– Chuyện con bị thương, ba mẹ đừng nói cho ba mẹ của con biết, về đến Sài Gòn con sẽ nói cho họ sau.

– Ừ ba mẹ biết rồi. Lên trển có gì thì gọi về cho ba mẹ.

Nói là chuyển viện, chứ thật ra không phải bởi vì vết thương của anh không nghiêm trọng đến mức khiến bệnh viện phải bỏ thời gian ra để làm thủ tục chuyển viện cho anh và anh phải thuê xe cứu thương để về, chứ không dám mạo hiểm mà đi xe máy, bởi anh đang trong tầm ngắm của bọn chúng, còn không biết khi nào bản thân sẽ bị thủ tiêu.

Sau khi ba mẹ về được một lúc thì cả anh và Xuyến cũng an toàn lên xe cứu thương. Xe chạy ba tiếng là về đến thành phố.

Anh không vào viện ngay mà trở về nhà, về đến nơi thời gian cũng đã điểm ba giờ chiều.

Lúc xe cứu thương hú còi inh ỏi đậu trước cửa nhà cũng là lúc ba mẹ chồng của cô từ trong nhà hớt hải chạy ra, gương mặt người nào người nấy đều không giấu nổi vẻ bàng hoàng và lo lắng.

Khi Gia Bách được đưa xuống xe, nghe cô y tá nói rõ ràng tình hình thương tích của Gia Bách, lúc này cả nhà mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối hôm đó, ông Nam không vội hỏi hang tình hình của Gia Bách mà để anh và cô nghỉ ngơi.

Lúc gối đầu lên tay anh, Xuyến mới cảm thấy an tâm, cô định hỏi anh một vài điều mà cô thắc mắc, lúc ngẩng đầu lên thì thấy anh đã ngủ từ khi nào, có lẽ quá mệt mỏi nên ngủ say, thấy vậy Xuyến cũng không nỡ đánh thức anh.

Cả đêm Xuyến không dám lại gần anh sợ đụng tới vết thương anh nên cô đã chủ động trải nệm xuống sàn mà ngủ, lâu lâu cô lại ngóc đầu lên, sợ anh trở mình đụng tới vết thương.

Cả đêm ấy, Xuyến không sao chợp mắt nổi, nghĩ đến những gì mà ba mẹ nói là cô lại đau đầu, cố gắng nhớ ra chút gì đó, nhưng tâm trí trống rỗng, kí ức năm lên 6 tuổi cứ như chưa từng tồn tại trong đầu cô vậy, ngay cả một cảm nhận mơ hồ cũng không xuất hiện.

Mệt mỏi quá cô thiếp đi lúc nào chẳng hay

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!